
Tác giả: Cần Thái
Ngày cập nhật: 03:21 22/12/2015
Lượt xem: 134659
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/659 lượt.
ông khác rồi, so về sự khó khăn khi chăm sóc phụ nữ có thai nhà họ Trần, thì Phan Xảo Bội xem như đã rất cho chồng mình mặt mũi rồi. "Bất quá em cũng cho anh một đề nghị chân thành, ngàn vạn lần đừng cùng vào phòng sinh."
Dựa theo mực độ yêu vợ, sủng vợ của bọn họ mà nói, cùng vào phòng sinh chỉ làm vướng bận cộng thêm tự tra tấn bản thân họ mà thôi.
"Nếu như anh có thể còn sống đến lúc đó mà nói..., anh sẽ nghiêm túc cân nhắc đề nghị của em." Vẻ mặt Phùng Nhã Nguyên rất đứng đắn, lại làm cho Từ Như Nhân cười đến nổi khó kiềm nén được.
"Chuyện gì vui mà cười như vậy?"
Một giọng nam xen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người, Từ Như Nhân ngưng cười, nhìn về phía người đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở chỗ này.
"Tổng giám đốc." Cô hữu lễ gật đầu.
Cô xưng hô lễ độ như vậy, phân định ra khoảng cách giữa hai người một cách rõ ràng.
"Trợ lý Từ tâm tình rất tốt?" Tào Doãn Anh cũng rất cẩn thận nhận thấy được mà đáp lại cô với chức danh chính thức, không quên vấn đề mới vừa rồi. Từ xa anh đã nhìn thấy cô cùng tổng giám đốc Phùng "Trò chuyện với nhau rất vui vẻ", nụ cười chân thành sung sướng trên mặt kia cũng chưa từng được thấy trên mặt cô.
Đáng giận hơn chính là, rõ ràng anh vừa xuất hiện, nụ cười kia liền biến mất. Nhìn bộ dáng căng cứng của cô hiện tại, sao thế, bộ anh là tên tội phạm thập đại tội ác vô cùng đáng sợ sao? Có cần vừa thấy được anh đã khẩn trương như vậy không?
"Tôi chỉ muốn đến gặp tổng giám đốc Phùng tiên sinh đây gửi tới lời cảm ơn, nhờ có anh hỗ trợ, mới thuê được một sân bãi đạt chuẩn như vậy." Từ Như Nhân thuận miệng tìm cái lý do, không có ý định nhấc đến quan hệ riêng tư ở đây.
"Tào tiên sinh." Phùng Nhã Nguyên cũng khôi phục bộ dáng lãnh khốc ngày thường.
"Tôi biết." Cô vẫn như cũ không nhẹ không nặng nhàn nhạt đáp.
Cô không chỉ biết rõ, tân nương của Phùng Nhã Nguyên còn là bạn học của cô, còn ở chung với nhau một thời gian ngắn, nếu tính toán kỹ ra, thì Phùng Nhã Nguyên còn phải đáp lễ cho bà mối là cô đây nữa!
Người này, không có việc gì đặc biệt lại cường điệu chuyện này làm chi vậy? Anh ta lại đang suy nghĩ loạn xạ gì nữa đây?
"Đã biết rõ, mà cô còn trò chuyện với anh ta vui vẻ như vậy?" Tào Doãn Anh bất mãn mà lên án."Nếu như tôi không tới, có phải cô đã cùng anh ta cùng đi ăn tối rồi hay không hả?"
"Nguyên lai tổng giám đốc đặc biệt tới đây, chính là vì ngăn cản tôi cùng Phùng tiên sinh cùng nhau đi ăn tối sao?" Liên tiếp vài ngày bận rộn công việc, bây giờ ngay cả bữa tối cũng chưa được ăn, sắc mặt Từ Như Nhân cực kém.
"Là tôi vô tình chứng kiến, nếu không cũng không nghĩ tới giá thị trường của cô lại tốt đến như vậy, đến chỗ nào cũng đều có người lấy lòng." Tào Doãn Anh nhịn không được sự ghen tuông trong lời nói, càng thêm nữa là cô nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, đã thẳng chạy ra ngoài làm việc cả ngày.
Tào Doãn Anh nhìn cô cùng quản lý thảo luận bảng mô phỏng cách bố trí sân khấu trên tay, rồi lại nhìn chỗ này chỗ kia, thậm chí còn trực tiếp ngồi xỗm xuống trước võ đài gõ gõ một vài chỗ ──
"Cô đang làm cái gì?" Anh kéo cô lại, lúc này mới chú ý tới vẻ mặt mỏi mệt cộng thêm nộ khí của cô, sau đó chậm nửa nhịp mà nhớ tới, trong lúc mình xuất ngoại là cô một mình thay mình xử lý tất cả các công việc của tổng giám đốc, sau khi anh về nước lại ném cho cô cái công tác này, hơn nữa hiện tại đã qua thời gian bữa tối, mà cô có một cái bệnh "Không tiện nói ra", chỉ cần đói bụng, tâm tình sẽ cực kỳ kém.
"Mắt của tổng giám đốc đại nhân không được tốt sao? Hay là trí nhớ kém?" Mọi người thì cứ thi nhau cản trở cô, rồi cũng không cần quan tâm cô đang làm cái gì? Đến cuối cùng cũng chỉ còn bản thân mình đứng ở nơi này lo liệu, không phải toàn bộ đều là nhờ anh ban thưởng cho sao?
Tính tình này quả nhiên đã xuất hiện! Tào Doãn Anh cũng nhẫn nại chịu đựng không để ý giọng điệu khiêu khích khó chịu của cô đang lan tỏa ra bốn phía, cũng không buồn quan tâm đến chuyện có người trong công ty nhận ra họ đang tranh cãi hay không.
"Người của bộ phận kinh doanh chết sạch rồi sao?" Lại bắt cô phụ trách cái hoạt động này, còn để một mình cô làm bộ muốn làm cho cô mệt chết ah! Thế nào mà ngay cả chuyện hội trường cũng phải là cô tự mình đến giám sát?
"Đi ăn cơm sao?" Từ Như Nhân cũng không có tâm tư mà đi sữa chữa cách dùng từ thô lỗ của anh, Phùng Nhã Nguyên phá lệ để cho bọn họ chuẩn bị đến tám giờ tối, trước thời gian này cô phải đem toàn bộ công việc của bộ phận kinh doanh hoàn thành.
"Gọi những người kia đến đây, em đi ăn cơm với tôi." Nếu không đem cô đút cho no bụng, anh sợ không lâu nữa mọi người sẽ có hân hạnh nhìn thấy một vị nữ Bạo Quân.
"Không rảnh." Bộ anh ta không biết hiện tại đang rất gấp à? Buổi chiều trợ lý của bộ phận tiêu thụ lại gây ra cho cô một đống chuyện phiền phức, khiến cho tiến độ hiện tại vô cùng chậm chạp!
Tào Doãn Anh cũng không muốn tranh chấp với cô, lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký Hoàng.
"Giúp tôi liên lạc với q