
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 1341283
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1283 lượt.
h ,tỏ ra lấy làm kỳ lạ,cô không ngần ngại vào thẳng vấn đề hỏi vị khách có thể trả giá bức tranh bao nhiêu .
“Tuy là lần đầu tiên tôi tới đây. Nhưng thông thường chủ nhân của phòng tranh mới là người đưa ra giá chứ?”Nhìn đôi mắt sáng ,đen láy của Thẩm Thanh ,vị khách tò mò hỏi .
“Vì bức tranh này đặc biệt.”
Biết vị khác đang dò xét mình, Thẩm Thanh cũng không khách sáo, cô ngẫng đầu lên liếc xéo người thanh niên ăm mặc bảnh bao ấy một lượt .Nhữngbức tranh được treo ở đây đều là của các danh họa, vậy mà anh ta lại có hứng thú với bức tranh của một họa sĩ nghiệp dư chuyên ngành Quốc họa như cô. Thế chẳng phải khiếu thẩm mỹ là rất khác thường sao?
“….Ồ, sao lại đặc biệt?”
Thẩm Thanh thấy vị khách nhướn mày, cô mấp mấy môi định nói gì thì từ đằng sau ,một giọng nói lạnh lùng cất lên :
“Bức tranh ấy ,không bán!”
Thẩm Thanh quay đầu nhìn gương mặt anh tuấn của Khuynh Quyết .Cô vui vẽ chạy đến bên nắm cánh tay anh, đồng thời chun mũi thắc mắc .
“Sao bây giờ bức này cũng thành không bán vậy? Em muốn xem nó đáng giá bao nhiêu tiền nữa.”
Hứa Khuynh Quyết bắt đầu lộ vẽ mất kiên nhẫn, anh hơi cúi đầu nói dứt khoát:
“Anh bảo không bán là không bán”.
Thẩm Thanh tròn mắt nhìn anh, ngay cả anh cũng có lúc chuyên chính bá đạo ,bất chấp lý lẽ sao ?
“Xem ra anh mới là chủ ở đây.”
Giang Vân Dật mỉm cười, liếc nhìn Thẩm Thanh ,anh phát hiện người con gái này bất luận tỏ thái độ như thế nào cũng rất hấp dẫn người khác .
Hứa Khuynh Quyết gật đầu, tỏ thái độ không hài lòng .
“Xem ra anh không muốn bán nó rồi.”.Giang Vân Dật nhìn Thẩm Thanh, tỏ thái độ tiếc nuối .
Ngược lại với vẻ thờ ơ chán ngắt của Khuynh Quyết, Thẩm Thanh hào hứng hỏi :”Anh thích bức tranh này sao?Anh thấy nó đẹp chỗ nào?”
“Ừm..” Giang Vân Dật xoa cằm nghĩ ngợi, rồi đáp:” Tôi thích vì nó đủ đơn giản ,đủ mộc mạc”.
Quản lý Trương nãy giờ đứng bên yên lặng khẽ mỉm cười .Cô nhìn sang hai người đứng bên cạnh mình, thấy một người cười tươi như hoa, liên tục gật đầu ,còn một người thì lạnh lùng băng giá .
Thẩm Thanh ko bận tâm đến thái độ của Khuynh Quyết, cô cười tán thưởng
“Xem ra anh cũng có mắt tinh đời đấy !”
“Thế rốt cuộc có bán hay không?”Giang Vân Dật liếc Hứa Khuynh Quyết đang đứng yên lặng bên cạnh rồi lại quay sang hỏi Thẩm Thanh.
“….Bán!”
“Không bán!”
“Hứa Khuynh Quyết!” Thẩm Thanh lắc tay Hứa Khuynh Quyết nài nỉ .Ngẩng mặt lên nhìn mới thấy anh đang cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
“Quản lý Trương, nhờ cô chăm sóc khách hàng giúp tôi.” Nói đoạn, Khuynh Quyết lẳng lặng giữ chặt lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Thanh, lôi người con gái nãy giờ vẫn đối đầu với mình đi thẳng vào phòng làm việc .
Cánh cửa đóng lại ,Hứa Khuynh Quyết ngồi trên ghế sofa đơn ,còn Thẩm Thanh ngồi hẳn lên đùi anh .”Anh hôm nay lạ quá!” Cô hoài nghi nhìn anh.
“….”Hứa Khuynh Quyết lim dim mắt, ôm chặt eo Thẩm Thanh .Có lẽ do vừa kéo cô đi hơi vội nên sau khi ngồi xuống anh thấy đầu óc choáng váng.
“Sao thế? Anh không khỏe à?” Thẩm Thanh thấy có gì bất ổn, cô sờ lên đôi mày đang chau lại của Khuynh Quyết, lo lắng hỏi.
Nắm lấy tay cô, Hứa Khuynh Quyết lắc đầu
“Sao hồi nãy không cho em bán bức tranh ấy? Treo ở đó mấy ngày, mãi đến hôm nay mới có người thưởng thức.”Thẩm Thanh nói với giọng điệu còn chút lâng lâng sung sướng.
Hứa Khuynh Quyết siết chặttayhơn:
“…Anh còn chưa hỏi, em vẽ tranh lúc nào mà anh không biết?”
Thẩm Thanh cười gượng gạo,”…Lúc rảnh rỗi em vẽ chơi thôi”.
“Ở trong phòng vẽ tranh sao?”
“…Vâng”
Khuynh Quyết trầm ngâm không đáp.
“Sao anh phải giận?”
“Tại…em tự tiện dùng phòng tranh mà ko nói cho anh biết.”
“Không phải.” Hứa Khuynh Quyết mở mắt, khóe môi khẽ cong lên,”Em muốn dùng thì cứ dùng”.
Nhìn đôi mắt sáng, đen nhưng vô hồn ấy, Thẩm Thanh chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.
Một lúc sau, cô tựa nhẹ đầu vào cổ Khuynh Quyết, hít thở thật sâu mùi hương hoa cỏ thoảng ra từ người anh .
Hứa Khuynh Quyết ôm lấy vai cô ,bỗng nói :
“Bức tranh đó không được bán ,vì anh muốn nó “
“….”Thẩm Thanh nhíu mày ,cúi đầu khẽ cười .
Buổi tối về nhà, sau khi Hứa Khuynh Quyết nghe Thẩm Thanh miêu tả tỉ mỉ về nội dung bức tranh, anh đưa những ngón tay thon dài lên mân mê bề mặtkính bảo vệ bên ngoài, giọng nói chậm rãi:
“…Qủa đúng là đủ đơn giản”.
Thẩm Thanh đập nhẹ vào tay anh, giọng quở trách :
“Anh giễu em sao!”
“Đâu có?”Hứa Khuynh Quyết quay mặt lại,”Hôm nay nghe người khách nói vậy, chẳng phải em rất vui sao?”.
“Người ta nói thật lòng!”
“Anh thành tâm thành ý mà.”Khuynh Quyết làm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh bĩu môi, không thèm tranh cãi với Khuynh Quyết nữa .Anh đường đường là họa sĩ chuyên nghiệp, cô không muốn múa rìu qua mắt thợ.
“Để em đi treo nó lên đã”Thẩm Thanh rời khỏi lòng Khuynh Quyết
Thẩm Thanh lưỡng lự một hồi, Phòng khách? Thư phòng?....Hay là trong phòng ngủ?Do dự mãi ,cuối cùng cô nghe theo lời Khuynh Quyết đem “tác phẩm đầu tay “ từ khi yêu anh treo trên đầu giường .
Vì có người đồng hành, mùa đông năm nay với