Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Anh Là Giọt Lệ Nơi Đáy Mắt Em

Nếu Anh Là Giọt Lệ Nơi Đáy Mắt Em

Tác giả: Hạ Thất Tịch

Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015

Lượt xem: 134119

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/119 lượt.

g tay anh ra


An Nhiên nói: “Nại Nại, không ngờ cậu thực sự đang hẹn hò với anh ấy, giờ toàn trường đang bàn tán chuyện bọn cậu đấy.”
Tôi cười, “An Nhiên, Diêu Tĩnh phản ứng thế nào?”
“Nghe nói gần đây hay hậm hực không vui, cứ tưởng mình đá kẻ khác, ai ngờ người kia vừa quay lưng thì đã có tình mới.”
Tôi cười run cả người, cô ta hậm hực là đáng đời.
Thấy tôi ác độc không cơ chứ, tôi làm sao nuốt trôi chuyện Trần Mộ phải khổ sở khóc lóc vì một đứa con gái, trong khi cô ta lại chẳng biết hối cải được.
Tôi vẫn bình tĩnh xem phim, thế nhưng nước mắt không ngừng rơi. Trần Mộ, anh bỏ em lại mà đi, sao em có thể không khó chịu? Chỉ là, em làm sao mở miệng giữ anh lại được, em biết anh sẽ khó xử.
Em không muốn nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của anh, nên đâu thể làm gì khác ngoài việc buông tay anh ra.



Mỉm cười đối mặt mà lòng chua xót đến không thở được


Ngày hôm sau, khi tôi đến trường, toàn trường đã náo động bởi hai tin. An Nhiên nói kẻ phao tin chắc có tám đời thù với tôi, nếu không sẽ không độc ác như vậy, bởi hai tin tức đều liên quan đến tôi, hơn nữa độ công kích như thế xem ra là muốn tôi chết đi mới cam lòng.
Tin thứ nhất là, Trần Mộ đứng dưới nhà Diêu Tĩnh chờ cô ta mười mấy giờ, rốt cuộc cô ta cảm động nên đồng ý quay lại với anh.
Tin thứ hai là, Lạc Nại Nại năm nhất ban ba từng bị người khác cưỡng bức, đã không còn trong sạch từ lâu.
Tôi vừa hút thuốc vừa nói với An Nhiên, “Cậu có tin không?” An Nhiên nắm lấy tay tôi, “Tin hay không thì sao chứ? Trước sau gì mà cậu chẳng là bạn thân của mình.”
Khoảnh khắc ấy, tôi thật mong Trần Mộ cũng nói với tôi như vậy, chỉ là, tôi chờ chẵn một ngày đêm, cũng không thấy bóng dáng Trần Mộ đâu. Đổi lại có rất nhiều người đến lớp tôi, tôi biết họ muốn xem dáng vẻ khóc lóc của đứa con gái nổi tiếng bất lương trông thế nào.
“Chỉ là, An Nhiên à, mình biết diễn gì cho họ xem bây giờ? Mình chỉ yêu một người thôi, có gì sai chứ?”
“Nhưng Nại Nại, sao cứ phải là anh ta?”
“An Nhiên, trước đây mình cũng không phải đứa bé ngoan, nhưng ít ra cũng không có sở thích xấu nào. Cuộc sống mỗi ngày của mình chỉ gói gọn trong vòng đúng giờ đến trường, tan học về nhà, ăn ngủ. Song mùng hai năm đó, khi mình sang nhà bạn chơi về trễ, trên đường về bỗng đụng phải một đám lưu manh, chúng động tay động chân với mình. Giây phút bị chúng xé rách quần áo, mình đã nghĩ mình tiêu thật rồi. Thế nhưng, một thiếu niên đi ngang qua đã cứu mình, chỉ một mình anh ấy mà đánh lại cả đám người, cậu không biết anh ấy anh dũng thế nào đâu. Sau đó mình nghe ngóng mãi mới biết anh ấy rất nổi danh ở trung học C, nhưng là danh côn đồ. Từ đó trở đi, mình bắt đầu học hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, mình muốn đến gần anh ấy hơn, An Nhiên, cậu có hiểu không?”
An Nhiên không đề cập đến chuyện đó nữa, chỉ vỗ vỗ vai tôi nói: “Nại Nại, cố lên.”



Giá như trả giá ngón áp út có thể đổi lấy hạnh phúc về sau


Tôi gọi điện cho Trần Mộ, nói: “Em đang ở dưới nhà anh, anh xuống đi.”
Anh do dự chốc lát rồi nói. “Nại Nại, anh không thích em, Tiểu Tĩnh đang ở nhà anh.”
Một khắc kia, ngực tôi như nổi sóng, tai muốn ù lên.
Tôi nói, “Trần Mộ, em chỉ muốn nói mấy câu thôi, anh sợ gì chứ?” Sau đó cúp điện thoại.
Một lát sau, Trần Mộ chậm rãi đi xuống, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ rồi kéo tôi đi khuất khỏi chỗ đó, tới một khúc quanh, sau đó dừng lại nói với tôi: “Nại Nại, xin lỗi, xin lỗi. Anh đã làm tổn thương em, khiến em chịu ấm ức.”
Thế nhưng, Trần Mộ, em không sợ mất anh, chỉ sợ anh không hạnh phúc, nên dù em có phải vì anh mà lệ chảy thành sông thì em cũng sẽ không ngăn anh bước đi.
An Nhiên nói tôi khờ.
An Nhiên hỏi: “Sau này Diêu Tĩnh thực sẽ quý trọng anh ấy sao?” Tôi nói tôi không biết, nhưng nếu tôi đã có thể theo anh từ sơ trung lên cao trung, thì cũng có thể theo anh đi cao trung lên đại học, thậm chí cả cuộc sống sau đó nữa, chỉ cần anh không hạnh phúc, tôi sẽ lập tức xuất hiện.
An Nhiên nói: “Sao phải vậy?”
Tôi nói: “An Nhiên, cậu không biết, tình cảm mình dành cho Trần Mộ, ngoài yêu, còn có nợ. Ngón áp út tay trái của anh ấy vì lần cứu mình ấy mà bị chặt đứt, từ đó về sau, dù anh ấy yêu ai đều không đẹo nhẫn được. Diêu Tĩnh lúc đầu cũng vì chuyện này mà chia tay anh ấy, ai sẽ chịu được việc người mình yêu cả đời lại không thể đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho sự vĩnh hằng kia chứ.
An Nhiên, nếu như có thể, mình thực nguyện ý trả giá ngón áp út để ở bên anh ấy, chỉ cần được ở bên anh ấy thôi.”



Xin người nhất định phải hạnh phúc hơn tôi


Mối tình đó, lời hứa đó, ở năm 2000 đã theo gió bay đi.
Sau đó tôi và Trần Mộ cắt đứt liên lạc, tuy cùng học một trường, cũng có lúc thoáng thấy nhau, nhưng đều vờ như không thấy.
Sau khi nghe Vương Phỉ hát “Tiếu vong thư”, tôi bắt đầu chuyển từ khóc vì đố kỵ sang cười hâm mộ. Tôi từ xa nhìn họ hạnh phúc, trốn trong góc tối len lén chúc phú


XtGem Forum catalog