Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Meili

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341003

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1003 lượt.

a Hạ Tiểu Quả một lần nữa, khóc nghẹn ngào không thành tiếng: “Tiểu Quả, xin lỗi… xin lỗi… em xin lỗi! Em muốn… muốn được ở bên anh… Em cũng muốn… muốn được ở bên cạnh anh!”
“Vậy hãy ở bên cạnh anh, hãy rời xa nơi này!” Hạ Tiểu Quả cuối cùng cũng không vùng ra khỏi bàn tay của Kha Nhã Doanh nữa mà nắm thật chặt tay cô, trong ánh mắt bùng lên ánh sáng: “Doanh Doanh, đối với anh, không có gì quan trọng hơn là được ở bên em! Anh không muốn em vì anh mà lại phải chịu ấm ức như vậy! Em không phải đang giúp anh mà là đang chà đạp lên tình cảm của chúng ta! Doanh Doanh, hãy đi cùng anh, anh sẽ đi gặp bố mẹ em, anh sẽ đi nói rõ ràng với họ…”
“Đứng lại!” Mạnh Tuần bước hai bước đến cửa, chặn hai người họ lại.
“Làm gì vậy?” Hạ Tiểu Quả trừng mắt nhìn Mạnh Tuần. “Tôi không cần anh đưa tiền để tham gia triển lãm tranh! Doanh Doanh, cô ấy vốn không hề yêu anh, anh hãy tránh ra!”
“Không được!” Mạnh Tuần đứng chắn trước mặt của Hạ Tiểu Quả, giọng trầm xuống: “Nếu hôm nay cậu thực sự đưa Kha Nhã Doanh đi thì mọi chuyện sẽ không có cách nào để kết thúc đâu! Bố mẹ của Kha Nhã Doanh cũng nhất định sẽ không để cậu làm loạn như vậy! Cậu liều lĩnh thì sẽ chỉ làm mọi việc nghiêm trọng thêm thôi!”
“Tôi để anh và Doanh Doanh đính hôn thì tôi mới là kẻ điên!” Hạ Tiểu Quả tức giận đẩy Mạnh Tuần ra, kéo theo Kha Nhã Doanh chạy ra ngoài.
Trên thảm cỏ bên ngoài cửa vừa hay có một chiếc xe điện đang đỗ ở đó, chủ nhân của nó chắc hẳn là đang đi vào bên trong đưa hàng, chìa khóa vẫn cắm ở xe. Hạ Tiểu Quả đỡ Kha Nhã Doanh ngồi chắc còn mình thì v론trèo lên thì Mạnh Tuần đã đuổi kịp, chặn ngang trước đầu xe: “Cậu đừng có mà quá xúc động như vậy! Tôi hứa với cậu, cho dù tôi có đính hôn với Kha Nhã Doanh thì sẽ tuyệt đối không động đến một đầu ngón tay của cô ấy! Triển lãm tranh của cậu đã nộp tiền rồi, cậu đừng khiến cô ấy thất vọng, làm uổng phí tấm lòng của cô ấy!”
“Tôi định làm gì, không cần anh phải dạy!” Hạ Tiểu Quả cúi đầu khởi động chiếc xe, tiếng động cơ nổ giòn, giọng anh càng lớn: “Anh tránh ra!”
Mạnh Tuần không cử động mà cứ đứng nguyên tại đó. Ánh mắt của Hạ Tiểu Quả cũng trở nên sắc lạnh, anh khẽ lùi xe lại phía sau vài bước rồi nhấn ga, lao nhanh về phía trước: “Rầm…”
Tất cả mọi người đều không nhìn rõ vào khoảnh khắc cuối cùng Đồng Phi Phi đột nhiên lao đến đẩy Mạnh Tuần ra. Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng người mặc đồ màu xanh nhạt bị đâm mạnh, bay lên rồi rơi xuống bên hồ nước bên cạnh đó.
“Phi Phi!” Mạnh Tuần, mặt tái đi, la lên, bò từ dưới đất lên không kịp cởi giày mà lao thẳng xuống hồ. Chiếc xe đâm phải Đồng Phi Phi cũng lật nhào sang một bên, cả người Kha Nhã Doanh đều ê ẩm, phải mất một lúc sau mới định thần lại được, ra sức đẩy Hạ Tiểu Quả lúc này vẫn đang ngây ra ở đó: “Cứu người đi! Anh mau giúp cứu người đi!”
Tốc độ của Mạnh Tuần cũng đã rất nhanh nhưng đến khi anh cùng Hạ Tiểu Quả đưa Đồng Phi Phi từ dưới nước lên thì Đồng Phi Phi đã không còn thở nữa.
“Phi Phi, tỉnh lại đi! Em tỉnh lại đi!” Mạnh Tuần quỳ bên người Đồng Phi Phi làm hô hấp nhân tạo. Nước hồ cuối tháng Tư vẫn còn chút lạnh, cả thân người ướt lạnh của anh bị gió thổi run lên từng chặp.
“Phi Phi, em hãy tỉnh lại cho anh! Có nghe thấy không, em hãy tỉnh lại cho anh!” Anh không ngừng ép xuống ngực cô, một phút trôi qua, hai phút trôi qua, Đồng Phi Phi vẫn nhắm chặt mắt, không hề có chút phản ứng nào.
“Đồng Phi Phi, em không được chết! Anh đã nói rồi, nếu em dám chết thì anhẽ chết cùng em! Em có phải là muốn anh chết cùng em không? Em mau tỉnh lại đi, hãy tỉnh lại nói cho rõ đi!”
“Khụ khụ khụ…” Cuối cùng Đồng Phi Phi cũng mở mắt ra, nhưng cô lại ho ra toàn là máu.
“Mạnh Tuần…” Mắt của Đồng Phi Phi dường như mất đi điểm nhìn, cô mơ màng đưa tay ra, Mạnh Tuần vội vã nắm lấy bàn tay cô. “Mạnh Tuần, đừng chết, em… em không muốn… không muốn anh chết.”
“Được, được, anh không chết, chúng ta đều không chết!” Mạnh Tuần không dám chạm vào bất cứ chỗ nào khác của Đồng Phi Phi, chỉ biết nắm lấy tay cô rồi quay đầu lại hét lớn: “Xe cấp cứu đâu? Xe cấp cứu đã đến chưa?”
Đồng Phi Phi đột nhiên nắm lấy tay Mạnh Tuần thật chặt, Mạnh Tuần quay đầu lại, Đồng Phi Phi nói một cách rất khó khăn: “Mạnh Tuần, em quan tâm… em quan tâm đến hạnh phúc của anh… Mạnh Tuần, em bảo vệ anh, người em muốn bảo vệ là anh, em mong anh… em mong anh hạnh phúc… Khụ khụ…”
“Phi Phi!” Mạnh Tuần mở to mắt nhìn trân trân vào Đồng Phi Phi lúc này lại phun ra một ngụm máu lớn, cái màu đỏ khắc nghiệt và tàn khốc đó bao phủ cả thế giới trước mắt anh.






Đồng Phi Phi được đưa đến bệnh viện. Bị gãy xương sườn, phổi xuất huyết, thêm vào đó khi ngã xuống nước đầu bị va vào đá, nhiễm trùng vết thương bên ngoài nên dẫn đến bị viêm nhiễm, khi Mạnh Tuần ký tên trên giấy đồng ý cam kết phẫu thuật, tay vẫn còn run rẩy.
“Tuần à, con mau thay quần áo ướt ra đi đã! Thời gian phẫu thuật vẫn còn một lúc nữa cơ mà!” Vừa rồi, khi Đồng Phi Phi bị đâm trúng thì mẹ Mạnh Tuần đứng ở cách đó không x