
Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 134843
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/843 lượt.
Tiểu Giai thấy vậy, cuối cùng chịu không nổi nữa bèn đi lấy cho cô một ly nước: “Tử Mặc, hôm nay chị bị sao vậy?”
Cô đón lấy ly nước theo phản xạ. Cả ngày nay, những suy nghĩ trong đầu cô đã được nhào đi nặn lại cho đến chín nhừ, nhưng mãi vẫn không thể hiểu nổi tại sao… Tại sao anh lại đến đậu xe dưới cư xá của mình? Chẳng phải đã nói chia tay rồi sao? Chẳng lẽ lúc đó mình nói không rõ ràng? Không đủ để anh hiểu?… Rồi lời nói của Trầm Tiểu Giai đã thức tỉnh cô. Đúng vậy, mình bị làm sao vậy kìa? Anh làm gì là chuyện của anh, có mắc mớ gì đến mình đâu!
***
Rốt cuộc thì cô là người phàm, chẳng phải thánh thần, cho nên lại thêm một đêm tâm tình bất định nữa. Ngồi trong phòng lên mạng một hồi chẳng thấy có gì hay ho, vẫn chỉ là mấy thứ tin tức xã hội, giải trí tiêu khiển chẳng liên quan gì tới mình, cô duỗi người vặn lưng, xuống bếp rót nước uống. Cúi đầu nhìn xuống thấy có một bọc rác, cô bèn xách xuống lầu đem đổ.
Quả nhiên là xe anh. Và anh. Bọc rác trong tay cô không biết đã rơi xuống đất tự bao giờ. Anh từ trong xe bước ra, chậm rãi tới gần. Không cho phép mình yếu thế, cô cố giữ đầu ngẩng cao nhìn anh. Anh cũng đang nhìn cô, như người thợ săn đang kềm tỏa con mồi.
Họ cứ nhìn nhau như vậy, ánh mắt như hừng hực lửa nóng, như thiêu đốt cõi lòng, ánh nhìn tựa vĩnh hằng, lại như chất chứa bao đau đớn. Tim nảy lên loạn xạ, cô nghe mình khàn khàn nói: « Không phải anh tới thăm em đấy chứ? » Cô sao dám nghĩ mình có sức quyến rũ lớn đến thế chứ! Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Trời lạnh băng băng, anh muốn đứng ngoài này hóng gió thì cứ để anh hóng, chẳng cần thiết phải theo cái « sở thích » quái gở của anh! Nghĩ vậy, cô xoay người lao về phía thang máy. Tiếng bước chân vang lên dồn dập ngay đằng sau, từ trước đến giờ cô không có khiếu vận động nên mới đến cửa thang máy đã bị anh ôm chầm lấy. Cô cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích. Màn diễn này là sao? Sao lại hoàn toàn không theo kịch bản gì hết vậy? Không phải anh và mình đã chia tay rồi sao? Vả lại cũng đã hơn hai tháng, chắc anh có niềm vui mới rồi chứ ! Mà nghĩ lại thì cũng chẳng phải “mới” nữa… Bên anh lúc nào cũng có sẵn vô số phụ nữ, còn kiểu người muốn vóc dáng chẳng có vóc dáng, muốn nhan sắc cũng chẳng có nhan sắc như mình, chắc chắn thuộc hàng bét nhất rồi!
Anh không nói không rằng, cứ đứng ôm cô thật chặt trước cửa thang máy, chặt đến nỗi làm cô muốn nghẹt thở. Anh cúi đầu tựa vào vai cô một hồi lâu, rồi oán hận phun ra mấy chữ : « Triệu Tử Mặc, em lợi hại lắm! Em thắng rồi!
Đổi ghế hạng thường lấy ghế hạng nhất, đứa ngốc mới có ý kiến!
Cô đứng trân mình tại chỗ, cả người ngợp trong hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá của anh. Trước giờ anh rất giữ ý, tuyệt không hút thuốc khi có mặt cô. Râu trên cằm anh đã mọc lởm chởm, cứ ram ráp, nhòn nhọn chọc vào cổ làm cô thấy ngưa ngứa. Cảm giác này sao mà quen thuộc… Trước đây, mỗi sáng tỉnh giấc anh rất thích dùng chiêu này để đánh thức cô.
Lời nói khi nãy của anh cứ vấn vít trong óc. “Em thắng rồi!” Mình thắng? Làm gì có! Chưa bao giờ nghĩ sẽ thành, nên nói chia tay, chứ mình muốn thắng gì anh? Trong xã hội hiện đại này, quan hệ nam nữ ở một chừng mực nào đó là để thỏa mãn nhu cầu đôi bên, nên mình chỉ coi đó là một cuộc chơi. Còn trong tình yêu chân chính, làm gì có kẻ thắng? Một là cả hai đều thua, kết thúc bằng tan vỡ. Hai là hòa, kết thúc bằng hôn nhân, nhưng cái kết ấy chỉ đến với những ai may mắn. Còn chuyện gặp được một nửa định mệnh của mình? Xác suất cực kỳ thấp!
Anh vẫn ôm chặt cô, cúi đầu cắn ót cô trong giận dữ. Chưa bao giờ anh thất bại như thế này. Từ khi hiểu chuyện tới nay, đi đâu cũng được người ta nâng niu, tâng bốc, đàn bà con gái gặp anh chỉ có nước xin chết. Vậy mà gặp phải một người chẳng thèm o bế, chẳng nhõng nhẽo, chẳng chủ động hẹn gặp, cũng càng không đòi hỏi gì ở mình như cô, anh lại để ý. Anh cố tình chen ngang vào cuộc sống của cô, muốn khám phá xem điều gì ẩn chứa sau lớp vỏ bề ngoài lãnh đạm ấy, thế rồi trái tim anh bị bóng hình cô chiếm cứ từ lúc nào không hay.
Anh bỗng bế thốc cô lên, bước vào thang máy, cúi đầu nói vào tai cô: “Em lấy chìa khóa ra mở cửa đi!” Giọng anh vừa gấp gáp vừa có vẻ bị đè nén. Không, không thể để chuyện này tiếp tục được! Không thể để anh bước vào nhà mình, bước vào cuộc sống của mình một lần nữa! Chiếc bóng mà anh để lại càng ngày càng lớn rồi! Có rất nhiều thứ chỉ cần bước qua giới hạn một xíu thôi cũng đủ để lại dấu ấn cả đời. Đã quá dạn dày nên anh sẽ chẳng bị thương tổn gì, một khi mọi chuyện kết thúc, nhưng mình thì không có bản lĩnh đó! Có ai thấy sẵn hố lửa trước mặt mà còn cắm đầu nhảy xuống đâu!
Bây giờ, cứ nhìn thấy bảo vệ là cô lại đỏ mặt. Chuyện trong thang máy hôm nọ đúng là không còn gì để nói. Đáng hận nhất là tên thủ phạm kia giờ đây lại đang nghênh ngang trong nhà tắm của cô, tự nhiên hơn ở nhà mình! Nhiều lần anh kêu ca chỗ này quá nhỏ, đề nghị cô dọn tới nhà anh, cô chỉ trừng mắt: “Nếu sau này anh có người