Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Có Một Linh Hồn Yêu Em

Nếu Có Một Linh Hồn Yêu Em

Tác giả: AnhPrince237

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 134600

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/600 lượt.

ọ hay sao mà cô nhìn tôi hoài vậy?
Tiểu Hồng vẫn như trong trạng thái đờ đẫn, và câu nói của Lâm Hải không khác nào gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt khiến cô nàng vội vã rời khỏi giấc mơ.
- Ơ…ơ….Không..Không phải…
Cái điệu bộ lúng túng này của Tiểu Hồng thật khác phong cách nhí nhảnh của cô ấy thường ngày. Sau câu nói lật ngược tình thế của Lâm Hải đó, Tiểu Hồng im bặt. Rõ ràng giữa hai con người này có một mối liên hệ nào đó. Và cái tên Thiện An kia không vô tình mà Tiểu Hồng buột miệng thốt ra…Nhưng đó là điều gì? Tôi nhìn vào đôi mắt ngời sáng và gương mặt dửng dưng đến lạnh lùng của Lâm Hải, lại quay sang gương mặt tái nhợt và mệt mỏi của Tiểu Hồng lúc đó đang ngồi yên ở ghế nghe những lời bông đùa của Thục Loan và Khả Di, lòng chợn vợn một cảm giác kì lạ…. Dù là chuyện gì, tôi cũng muốn biết.
****
Bệnh viện trung tâm. 7 giờ tối.
- Có vẻ như lần nào tôi có diễm phúc gặp các cô nương xinh đẹp xong là y rằng anh có chuyện để nói với tôi- Lâm Hải cười ngạo mạn- Anh đang ghen tị với tôi à?
- Rốt cuộc là có chuyện gì?- Tôi nhìn chăm chăm vào mắt anh ta và hỏi rành rọt.
- Chuyện gì là chuyện gì? – Lâm Hải khẽ xoay người đấy chiếc gối nhô cao lên một chút và vắt tay lên trán, ngắm nghía chụp đèn với vẻ phởn phơ đến khỏ tả.
- Tôi muốn biết câu chuyện của anh- Tôi nhấn mạnh vào từng chữ một cách rõ ràng- Tôi muốn biết câu chuyện của anh, Thiện An!
Hai từ “Thiện An” cuối cùng thốt ra làm Lâm Hải giật mình, anh ta luống cuống, đôi mắt bắt đầu đảo cái nhìn sang hướng khác, đôi tay vắt trên trán chợt buông thõng xuống. Rồi tôi nghe thấy một tiếng thở dài não nề thốt ra từ miệng của một kẻ ngày thường vốn rất chớt quớt. Sau cuối anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:
- Tiểu Hồng ...là người yêu tôi!






Kẻ Đáng Thương Bị Chối Bỏ
Vì trái đất vốn tròn nên những con người yêu nhau sẽ quay lại với nhau. Chứng minh thư nhân dân và cái tên Trần Lâm Hải chỉ là cái tên giả. Gã đàn ông mang một danh phận khác- Trần Thiện An- sau lần hồi sinh tính mạng đã dự tính sẽ tự kiếm cho mình một cuộc đời khác hoàn toàn. Nhưng oái oăm thay, anh hùng chẳng ai vượt khỏi ải mĩ nhân. Và Lâm Hải, có lẽ ngay cả nghĩa khí anh hùng cũng chẳng có là bao nên càng không có cái cơ may và động lực để thoát khỏi nó. Nhất là mĩ nhân ở đây lại là cô nàng Tiểu Hồng.
Người ta sống trên đời có thể lãng quên mọi thứ, nhưng không bao giờ được phép lãng quên chính mình. Huống hồ một người chết rồi, càng phải nhớ những gì mà lúc sống mình luôn chối bỏ. Lâm Hải hiểu điều đó, cũng như tôi dù trong hình hài của một linh hồn cũng chưa bao giờ quên rằng mình đang tồn tại, chỉ là khác với cách tồn tại của một con người. Cái tên Trần Thiện An không làm tôi bất ngờ bằng quá khứ của Lâm Hải trước kia. Anh ta từng là bồi bàn trong một tiệm ăn của người Tàu. Một công việc với mức lương không cao nhưng ổn định, gương mặt đẹp trai và sáng sủa. Điều gì là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lâm Hải?
- Tôi yêu cô gái đó – Lâm Hải cười buồn- Tiểu Hồng đã từng là cả thế giới của tôi.
- Thế tại sao anh lại chết?
- Anh làm cái gì thế?- Gã lái taxi sửng cồ- Cô ấy đã đồng ý đưa thêm tiền rồi mà.
- Nhưng tao không đồng ý! – Lâm Hải chợt đổi giọng rồi kéo tay Khả Di đi thẳng vào nhà.
Gã lái taxi ném cái nhìn hằn học theo Lâm Hải, đoạn đóng rầm cửa xe ô tô với vẻ tức tối. Trước khi phóng xe đi thẳng, hắn còn nhổ toẹt một bãi nước bọt trước cửa và chửi thề một câu rất bậy. Chiếc xe nhanh chóng phóng đi, phía sau lưng tôi, bụi tung mù đường. Tôi đứng nhìn theo bóng chiếc xe đi khuất, khẽ nhíu mày rồi vội vã bước theo Khả Di và Lâm Hải. Gương mặt Khả Di vẫn còn nguyên vẻ ngơ ngác và sửng sốt.
Anh chàng Lâm Hải quả là chúa lười biếng dọn dẹp khi căn phòng của anh ta không khác nào một gian hàng tạp hóa đủ các thể loại. Sau một hồi gãi đầu, gãi tai ngại ngùng và trước ánh mắt như lườm của Khả Di, Lâm Hải cũng lật đật chạy đi tìm chổi và xô rác. Mười năm phút sau, sàn nhà được thiên thần của tôi thổi bay bụi bẩn và sắp xếp lại đồ đạc tinh tươm. Cả tôi và Lâm Hải có một việc duy nhất là quan sát và vội vàng chạy đi xếp đồ. Tôi giúp Lâm Hải chuyển những chiếc hộp lên cao mà không cần trèo lên thang gác. Anh ta nháy mắt với tôi và cả hai cùng cười.
- Tốt rồi! – Khả Di dừng tay, lau mồ hôi trên trán và nhìn quanh căn phòng với vẻ hài lòng , đoạn quay sang Lâm Hải nói– Ít ra bây giờ nó đã có thể ở được!
- Này! Trước kia tôi vẫn ở như thế đấy – Lâm Hải chép miệng – Đàn bà bọn cô thật lắm chuyện! Có tí bụi thì có chết được đâu.
- Anh vẫn chưa khỏe hẳn, bụi bẩn có thể khiến anh ốm, anh phải biết tự lo cho mình đi chứ?- Khả Di nghiêm sắc mặt lại, sau một hồi dọn dẹp cô ấy đã rất mệt rồi –.. Sẽ không có một người phụ nữ nào chấp nhận nổi một người đàn ông bừa bộn và cẩu thả như như thế này!
Câu nói của Khả Di thốt ra làm cả tôi và Lâm Hải đều sững người. Trong khi anh chàng Lâm Hải đần mặt ra nghiền ngẫm câu nói đó thì tôi phá lên cười vui vẻ. Ba năm trước khi lầ