
Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng
Tác giả: AnhPrince237
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 134557
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/557 lượt.
ôi đang có rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn. Chúng rất khác nhau nhưng đều gặp nhau ở một trạng thái duy nhất. Đắng.
- Có thể là cậu mơ thấy ác mộng và bị ám ảnh bởi nó thôi!- Thục Loan an ủi, cô ấy ôm Khả Di chặt hơn- Mà này, nói thật cho mình biết, dạo này cậu có hay xem phim ma không đấy?
- The Eyes!- Khả Di đáp khe khẽ- Nhưng mình xem cách đây một tuần rồi và những gì mình thấy hôm nay chẳng giống The Eyes chút nào!
- Thì đó!- Thục Loan đắc ý- Không phải The Eyes thì cũng là…”dơ tay…dơ chân…Ôi dào! Cái bọn Rô-bin-hút vớ vẩn, nó làm những thứ giải trí câu khách rẻ tiền này và làm bạn tôi chết sốc rồi nè! Cô nàng bé nhỏ của tôi ạ.
- Là thật hả?- Khả Di thì thầm khe khẽ, gương mặt cô ấy đã có vẻ thư giãn hơn… - Mà nó là… Hô-li-út chứ không phải Rô-bin-hút!- Khả Di trong lúc sợ hãi vẫn chỉnh lại lời bạn.
- Ôi dào..Cái gì Hút…hút cũng thế thôi.- Thục Loan khoát tay hài lòng, khi cô ấy đã thấy mình thành công trong việc làm tiêu tan nỗi sợ của Khả Di.
- Nhưng mình vẫn thấy lạ lắm…Những quân cờ chuyển động…Chúng rung lắc nữa…Hình như mình đã thoáng thấy nó ở đâu đó rồi- Khả Di lại quay trở lại với nỗi ám ảnh. Ánh mắt cô ấy chất đầy những băn khoăn.
Nhưng cô ấy không giữ mình ở trạng thái đó được lâu, khi anh chàng cảnh sát có gương mặt điển trai và thư sinh tiến lại gần Thục Loan và cô ấy, trịnh trọng thông báo:
- Cô Di! Chúng tôi tìm thấy thứ này…. Có lẽ đây là thủ phạm cho những thứ bất thường cô nhìn thấy và …tưởng tượng!
Chính xác thì trên tay anh chàng kia là hai con chuột nhắt màu tro, bị treo lơ lửng đang tìm cách vùng vẫy và chạy trốn khỏi bàn tay cứng như gọng thép của anh cảnh sát đẹp trai nọ. Tôi thề rằng, nếu hai con chuột nhắt đáng thương đó có thể suy nghĩ như một con người, nó sẽ lườm Khả Di với ánh mắt giận dữ và đá tung mông anh chàng cảnh sát kia ngay lập tức.
- Xét theo hồ sơ nghi vấn, thì hai con chuột này là nghi can duy nhất có mặt tại hiện trường. Cô có muôn mời luật sư và kiện hai con chuột này không?
Đáp lại câu nói răn đe, đầy hài hước nhưng nghiêm khắc của anh chàng cảnh sát, Khả Di và Thục Loan cười trừ.
Hai giờ sáng, đám đông tụ tập tại tầng một của tòa chung cư giải tán. Tiếng còi xe cảnh sát nhỏ dần rồi tắt lịm.Thục Loan ngủ lại luôn đó với Khả Di trong khi tôi lang thang ngoài đường với những suy nghĩ vẫn còn bỏ ngỏ. Thật sự, tôi thấy lòng nặng trĩu những muộn phiền...
Tồn Tại Hay Không Tồn Tại
Ai đó đã nói rằng, khoảng cách xa nhất trên đời này là khoảng cách giữa Bầu trời và Mặt biển. Chúng luôn ôm lấy nhau, chúng luôn vuốt ve nhau nhưng chưa một lần chúng chạm được đến nhau, dù chỉ trong tích tắc… Có lẽ khoảng cách giữa tôi và Khả Di là cả một đại dương bao la cộng thêm hàng ngàn, hàng vạn những bầu trời như vậy. Bởi vì tôi chưa một lần thật sự chạm vào cô ấy theo cách của một con người.
Lâm Hải đã được Khả Di thông báo về vụ lộn xộn hôm qua, và sáng nay anh ta có mặt để chứng kiến tình cảnh thê thảm của tôi. Đôi mắt khinh khỉnh ném cái nhìn chẳng rõ là cười cợt hay thương hại về phía tôi, trong khi Khả Di vẫn trong cơn xúc động thuật lại mọi chuyện cho Lâm Hải.
- Tóm lại cô vẫn cho rằng, cô đã nhìn thấy ma đúng không?- Lâm Hải chốt hạ một câu sau khi kiên nhẫn nghe tất cả những gì Khả Di miêu tả…
- Cũng không hẳn là như thế…Nhưng…- Di Di lúng túng…
- Lâm Hải! Anh làm tôi muốn xỉu luôn này! – Khả Di la lên khi thấy cái mặt nhăn nhở của Lâm Hải thò vào.
- Chào buổi sáng! Người đẹp!- Lâm Hải cười khì khì , đoạn gãi đầu gãi tai. Cặp mắt của anh ta rót cái nhìn hau háu vào khe sâu hút hồn giữa hai gò bồng đảo của Khả Di với vẻ thèm thuồng không giấu giếm được.
Nhận ra cái nhìn không mấy đứng đắn đó, Di Di kéo vội chiếc áo che đi khoảng ngực trước mặt. Lâm Hải xấu hổ, anh ta quay đi, đằng hắng mấy tiếng rồi vội vã nói:
- Tôi mang đến cho cô một bất ngờ… Một người có thể giúp cô thoát khỏi mọi nỗi ám ảnh và sợ hãi.
- Chào cô Di!
Ngay sau lời giới thiệu và tiếng chào lạ lẫm vang lên, Lâm Hải đứng lùi lại một chút và một người đàn ông to béo, có hàng ria mép phủ kín cằm tiến lại. Ông ta vận một chiếc áo choàng như kiểu thầy Pháp và cổ đeo thêm một chuỗi tràng hạt to bản. Ở bên tay phải còn xách theo một chiếc túi, có lẽ là để đựng đồ nghề.
- Chào ông! – Khả Di đáp lại, đoạn vội vàng quay sang Lâm Hải- Thế này là sao? - Khả Di vẫn chưa hiểu hết ý định của Lâm Hải, cô ấy đứng tựa cửa và lúng túng không biết có nên đưa người đàn ông lạ mặt kia vào nhà.
- Đây là Bạch Sư Phụ, ông ấy rất giỏi trong việc bắt yêu và giải trừ ma quỷ! Tôi đã kể cho ông ấy nghe về những điều cô gặp phải, Bạch Sư Phụ có lẽ sẽ giúp được cô!
Lần này thì cánh cửa được mở rộng hoàn toàn. Lâm Hải và cái người được mệnh danh là Bạch Sư phụ thong thả ngồi uống trà trong khi Khả Di cáo lỗi đi thay đồ. Tôi đứng gần cửa sổ, nơi những tia nắng mặt trời đầu tiên của ngày mới chiếu xiên qua cơ thể tôi trong suốt. Có đôi lúc Bạch Sư Phụ nhìn nom nom về phía khoảng không chan