Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Tác giả: Diệp Tử

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 134493

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/493 lượt.

g, toàn thân cô mềm nhũn ra, xét chi cùng cô chẳng thể nào lay chuyển được anh, vừa đi được vài bước về phía phòng ngủ thì đôi chân run rẩy, Vu Tranh nghiêng người tựa vào cửa thở dốc.
Bùi Tử Mặc chỉ còn cách bế cô lên giường, Vu Tranh mở to mắt trân trân nhìn anh.
Anh tìm giúp cô chiếc khăn dầy, rót nước cho cô, lấy đá, bóng dáng anh đi đến đâu, ánh mắt Vu Tranh di chuyển đến đó.
Bùi Tử Mặc bị ánh mắt nhìn chòng chọc của cô làm anh nổi cả da gà, anh cố ý làm ra vẻ thoải mái : “ Em ngủ một lát đi, anh sẽ không ăn trộm đồ của em đâu ”
Anh mắt Vu Tranh sâu kín thăm thẳm : “ Em sợ nhắm mắt rồi sẽ không trông thấy anh nữa ”
Cảm xúc tận đáy lòng Bùi Tử Mặc lộn xộn ngổn ngang, trước kia là vì cô rời bỏ anh, rũ bỏ tình cảm của hai người trong suốt mấy năm qua.Anh vì muốn quên Vu Tranh mà kết hôn với , giờ thì cô cứ bám rịt lấy anh mãi không tha, tội tình gì phải làm khổ sở cả hai như vậy.
“Tử Mặc, em muốn quay về bên anh ! ”. Cô nói
“ Muộn rồi ”. Giọng Bùi Tử Mặc trầm lắng.
“ Anh không thể tha thứ cho em ư ? ”. Đôi mắt của cô chùng xuống.
Giọng nói Bùi Tử Mặc có phần lạnh lùng: “Đây không phải là vấn đề tha thứ hay không mà là anh không thể từ bỏ Đinh Thần”
“Cô ta có gì tốt hơn em!”. Vu Tranh xúc động hỏi.
“ Có lẽ cô ấy chẳng có điểm nào bằng em, nhưng cô ấy chung tình với anh hơn em ”. hiểu rõ mình không nên nhắc đến nhưng vẫn không nhịn được, buông lời châm chích cô.
Vu Tranh phẫn uất cười : “ Anh luôn miệng nói là không hận em nhưng anh lại lôi chuyện cũ ra nói. Anh hãy tự hỏi mình xem, nếu anh không màng đến em, vì sao luôn day dứt mãi không quên được những chuyện quá khứ ? ”
Bùi Tử Mặc giật mình, anh mở miệng nói khích cô phải chăng là vì bản thân anh vẫn để tâm chuyện đó, anh không muốn cả hai tái hợp phải chăng chính là vì sự phản bội trước đây của Vu Tranh.
Vu Tranh nghẹn ngào khóc rống lên : “ Tử Mặc, em không thể mất anh, không thể mất anh ”. Cả cuộc đời cô từ trước đến giờ chưa bao giờ nhỏ bé thấp hèn như lúc này, cô chẳng qua chỉ muốn tìm lại tình yêu đánh mất đã lâu của mình. Cô có làm điều gì sai trái đâu chứ, Bùi Tử Mặc thuộc về cô, mãi mãi là vậy.
Bùi Tử Mặc khó tránh khỏi trăm mớ cảm xúc ngổn ngang, nếu đã biết có ngày hôm này thì hà tất phải làm những chuyện trước kia. Anh ôm Vu Tranh đang khóc nức nở vào lòng mình : “ Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, lo cho sức khỏe bản thân trước đi ”
“ Em lo cho sức khỏe bản thân tốt thì anh sẽ cần em chứ ! ”. Con tim Vu Tranh lần nữa nhen nhóm tia hy vọng.
Bùi Tử Mặc lăng im chẳng nói lời nào.
Vu Tranh cởi phăng chiếc áo ngủ.
Bùi Tử Mặc lập tức nhắm nghiền mắt : “ Em không mặc áo thì anh sẽ về ngay, sau này anh sẽ không đến đây nữa ”
Vu Tranh chụp lấy tay Bùi Tử Mặc, đặt tay anh lên sống lưng trần của mình : “ Tử Mặc, anh mở mắt nhìn em đi ”
Bùi Tử Mặc kiên quyết lắc đầu, dần dần, anh cảm nhận được bàn tay mình ó gì bất ổn, phần da thịt vốn mềm mại mịn màng vậy mà nay là những vết sẹo loang lổ. Anh mở to mắt nhìn trong sự kinh ngạc.
Phần trước ngực và sau lưng Vu Tranh đầy rẫy những vết thương, có vết thương do bị cắt, bị bỏng, thậm chí còn có dấu vết do roi da để lại. Vu Tranh che mặt, thổn thức không thành tiếng : “Tử Mặc, em rất hối hận vì đã rời bỏ anh, bọn họ không phải là người, bọn chúng vốn dĩ chẳng phải là người ”
Anh mắt lóe lên sợ hãi cùng đau đớn, lặng im chẳng thốt nên lời, hồi lâu sau anh mới cất tiếng hỏi : “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Em có báo cảnh sát không ? ”
Vu Tranh lắc đầu nguầy nguậy, hàng lệ không ngừng tuôn rơi : “ Đây là sự trừng phạt ông trời dành cho em, trừng phạt vì tội em sống trong phúc mà không biết phúc, trừng phạt em vì em đã rời bỏ anh ”
Bùi Tử Mặc ôm chặt lấy cô : “ Em từ từ kể anh nghe ”






“ Hắn lừa đưa em sang Canada, sang đó, em mới biết hắn vốn dĩ đã có vợ, chỉ muốn em làm người tình của hắn, lúc đầu hắn đối xử với em khá tốt nhưng về sau chuyện của bọn em đã bị vợ hắn phát hiện. Cả hai vợ chồng hắn liên hiệp lại ngược đãi em, chúng lấy đầu thuốc đốt cháy da em, dùng dao cứa vào da em, thỉnh thoảng còn lấy cả roi da quất em ”. Vu Tranh cảm xúc kích động, giọng nghẹn ngào : “ Em ở nơi đó lạ nước lạ cái, chỉ đành nhẫn nhịn ”. Vu Tranh nói giọng đứt quãng. “ Năm ngoái, hắn ta lại tìm thấy mục tiêu mới bên ngoài, vợ hắn ta tức giận xảy ra mâu thuẫn xung đột với hắn ta dữ dội, cả hai đều bị trọng thương nên em mới được trả tự do ”. Nói đến đây, khuôn mặt Vu Tranh đẫm lệ như sắp suy sụp.
Tâm trạng Bùi Tử Mặc lúc này hết sức phức tạp, vốn dĩ anh cứ ngỡ Vu Tranh dứt bỏ anh ra đi là vì có sự lực chọn tốt hơn, xưa nay anh chưa từng nghĩ rằng cô đã phải chịu quá nhiều khổ sở như vậy. Diện mạo bề ngoài cô sáng sủa, gương mặt tươi tắn rạng rỡ nhưng con tim cô từ lâu đã nát vụn thành trăm nghìn mảnh.
Vu Tranh sà vào lòng anh : “ Tử Mặc, em rất sợ, về nước cũng đã lâu nhưng em ngày nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy đám hung thần ác quỷ kia xuất hiện trước mắt em lần nữa ”
Bùi T