
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341281
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1281 lượt.
ắm đấy.”
Bố im lặng một lát như thể đợi Karin lĩnh hội khái niệm.
“Chà, con hiểu chứ?” Bố nói. “Chúng ta được kéo lại gần nhau bởi lực mạnh mẽ đó. Thế nên dù có xa nhau mười lăm năm thì vẫn có thể gặp lại nhau. Đúng thế phải không?”
“Vâng, đúng thế ạ.”
“Nếu vậy thì chắc chắn chúng ta lại được tái ngộ.”
“Vâng.”
“Thế thì, không cần đến nước mắt nữa nhé.”
“Vâng.”
Karin xì mũi lần cuối cùng đoạn trả lại bố gói khăn giấy, “Cái lực rất mạnh ấy có tên là gì ạ?”
“Chà, gọi nó là gì bây giờ nhỉ? Thôi thì, mỗi người sẽ tự gắn cho nó một cái tên thích hợp với mình nhất được không?” Bố đặt tay lên đầu Karin lần nữa, nheo mắt cười. “Chà, đến giờ rồi. Karin đi mạnh khỏe. Rồi lại trở về và nói “Con đã về” nhé!”
Câu nói là nước mắt lại chực trào ra. Nhưng cô thở mạnh một tiếng “phù” như thể gạt đi cơn nghẹn ngào đang trào dâng. Rồi nhoẻn miệng, gật đầu trong im lặng.
“Được rồi, con ngoan lắm.” Bố nhìn chằm chằm vào mắt Karin rồi quay bước, ra khỏi cửa hàng.
Karin chạy theo sau, cả tôi cũng vậy. Bố vừa đi xuống con dốc dẫn đến ga vừa ngước lên bầu trời xuân mờ mờ. Không ngoảnh lại nhưng có lẽ nhận biết chúng tôi đang nhìn, ông ngước lên rồi nói to một mình, “Một thứ lực rất mạnh.” Và trở ngón tay lên vòm trời xanh nước biển nhạt. “Chỉ cần có nó, chúng ta có thể kết nối với bất kì ai ở bên kia bầu trời. Hãy nhớ lấy điều đó.”
Ông khẽ lắc lắc ngón tay đang chỉ lên trời, đoạn khoan thai bước xuống dốc, chẳng mấy chốc bóng ông mất hút phía bên kia con đường có hàng cây.
Lúc này tôi mới cảm nhận được rằng, thật là hạnh phúc khi làm con của ai đó. Lẽ dĩ nhiên còn tùy vào các ông bố bà mẹ nhưng ít nhất, tôi cảm thấy hạnh phúc vì được làm con của ông bố này.
Tôi và Karin quay trở về cửa hàng, cô nói “Tớ vẫn còn chút việc phải làm” và lại ngồi xuống trước chiếc máy tính trên quầy. Tôi tiếp tục bắt tay vào đóng gói thủy sinh để chuyển phát như mọi lần. Và như thế, nửa còn lại của ngày hôm nay trôi nhanh như chớp mắt, chẳng mấy chốc đã đến tối.
Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau qua quầy tính tiền và ăn bánh Chocolate Danish. Ăn bữa tối như vậy quả có chút hơi thiếu thốn nhưng Karin bảo, “Như thế này được rồi.” Đồ uống hình như là “212” thì phải. Nghe bảo đó lại là sản phẩm mới.
“Vậy?” Tôi hỏi. “Mấy giờ cậu đi?”
Cô phe phẩy miếng bánh, “Sau khi tớ ăn xong cái này.”
“Vậy thì sắp còn gì?”
“Ừ, thế nên tớ mới ăn từ từ.” Karin nói. “Luyến tiếc những gì còn sót lại.”
“Hình như thế. Tớ cũng không rõ lắm.”
Ái chà chà, cô nhòm vào mặt tôi bằng một phản ứng mạnh mẽ.
“Cậu nhõng nhẽo trong dễ thương quá đi. Phải xa tớ, cậu khổ sở thế sao?”
Trong một thoáng tôi bối rối, nhưng quyết định trả lời thành thật. Thời gian còn lại chẳng là bao. Tôi sẽ tung ra con bài mạnh nhất trong bộ bài đang cầm trên tay. Tôi biết, con Át Bích vẫn chẳng nhằm nhò gì nhưng với tôi thế đã là cố hết sức.
“Đương nhiên là vậy mà,” tôi nói, lồng ngực bỗng nóng ran vì lời nói của chính mình.
Karin lộ vẻ dao động trước lời nói thật thà của tôi. Chừng như cô hối tiếc vì câu hỏi hấp tấp của mình.
“Karin thì sao?”
Cô lúng túng, nhìn tôi với ánh mắt như nài nỉ, như muốn hỏi: Cậu định bắt tớ trả lời điều đó sao?
Đúng là như vậy. Tôi đã thay đổi chiến thuật. Sẽ không mềm mỏng hay vòng vo tam quốc nữa. Cách làm cũ là để bản thân không bị tổn thương, nhưng tôi bây giờ cũng chẳng sợ gì tổn thương nữa. Điều làm tôi sợ hơn cả là chẳng hành động gì, cứ khơi khơi để mất Karin và rồi sẽ rơi tõm vào những tháng ngày ngập trong hối hận và tự dằn vặt.
“Đương nhiên rồi,” cô nói. “Tớ cũng khổ sở lắm chứ. Tối qua tớ cũng nói với cậu rồi mà.”
Cách nói vừa suy tính vừa thăm dò. Karin chỉ nói ra miệng lời thoại đã được kiểm soát, đặt một khoảng cách nhất định với sự thật.
Rốt cuộc, xem ra tôi chỉ còn cách nói câu quyết định. Mới nghĩ thế, mồ hôi lạnh đã túa ra. Nhưng giờ mà không nói thì chắc chắn tôi sẽ phải hối tiếc. Hiếm có lời nói nào chân thực mà lại khó mở miệng thế này. À mà không, dĩ nhiên là cũng tùy thuộc nhiều vào việc đối tượng lên tiếng là ai. Tôi nhớ nhà văn Nick Hornby, trong tiểu thuyết của mình cũng đã gọi đó là một điều dễ hiểu giống như một hiện tượng sinh lí. Có nhiều người như thế. Và cũng có nhiều người không như vậy. Tôi chắc chắn thế.
“Tớ nói trước cho cậu đỡ hiểu lầm,” tôi rào đón.
“Gì vậy?”
“Có lẽ cậu không nhận ra nhưng mà…”
“Mà gì?”
“Tớ thích cậu!”
Vừa nói xong, mạch tôi bỗng tăng vòn vọt, máu từ huyết quản cuồn cuộn khắp cơ thể với tốc độ chóng mặt. Tôi mất kiểm soát, biến thành con búp bê tự động chỉ biết nói thật. Tôi trở thành kẻ chỉ điểm đi tố giác chính bản thân mình.
“Đó, có nghĩa là không phải tình bạn, mà là tớ, một người đàn ông, thích, à không, yêu một người con gái là Karin.”
Không biết có phải vừa xảy ra hiện tượng tầm nhìn bị hạn chế hay không mà tôi không thể nhìn thấy biểu hiện trên mặt Karin. Tôi trở nên lo lắng, nói tiếp. “Tớ thích cậu từ lâu lắm rồi. Từ khi tớ gặp cậu lần