
Tác giả: Cốc Hựu Tử
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341092
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1092 lượt.
òn mắt, nuốt nuốt nước miếng, viền đen quanh mắt càng khiến cô trông tiều tụy, “Cái này…là có ý gì?”
“Ký túc xá của nhân viên.”
Từ Trạm nói xong cũng không quay đầu lại mà đi xuống phòng khách ở tầng dưới.
Chỗ này được Từ Trạm mua tiện thể lúc mua “Trà lư”, cách “Trà lư” chỉ có mười lăm phút đi ô tô, dạo gần đây bận chuyện của “trà lư” nên anh cũng hay ở lại đây.
Diệp Thái Vi cũng đi theo anh, lập cập nói: “Không tiện lắm thì phải?”
“Chẳng lẽ em ở “trà lư” thì tiện?” Từ Trạm quay người tìm gì đó trong tủ đứng cạnh salon, giọng điệu hờ hững.
“À, cũng phải.” Gần đây bận rộn nên đầu óc cũng ù ù cạc cạc, hoàn toàn không phát hiện ra đây là một đề tài có vấn đề.
Mãi sau cô mới có phản ứng lại…
Không phải chỉ có “trà lư” và chỗ này là ở được, nhưng sao Từ Trạm lại nói thành chỉ có thể chọn một trong hai?
Từ Trạm thấy suy nghĩ của cô đã bắt đầu bị chính mình dắt đi, vội vàng “rèn sắt lúc lửa còn nóng”, củng cố thành quả lao động: “Với lại, chỗ này cũng gần “trà lư”, nếu như muốn tập hợp mọi người lại đột suất thì cũng tiện. Dù sao bên kia cũng là chỗ kinh doanh, không phải cái gì cũng tiện nói.”
“Một nơi để tiện tập hợp mọi người” với “cô ở đây” có liên quan gì đến nhau không?
Đầu óc Diệp Thái Vi vẫn rối tinh rối mù, ngay khi ánh mắt Từ Trạm thoáng vẻ nghiêm nghị, cô đã bất giác gật đầu, “Được rồi. Khi nào thì em chuyển đến được?”
Từ Trạm vẫn còn đang đợi cô trả lời, thấy cô nói vậy thì tảng đá trong lòng như được gỡ xuống: “Bây giờ. Lập tức. Ngay lập tức.”
Tóm lại là bay đi chuyển nhà.
Hành lý của Diệp Thái Vi không có nhiều, thành quả đi làm bảy năm ròng đa phần cống vào bệnh viện, cho nên không thể sắm nhiều đồ. Tình cảnh này vốn khiến người ta chạnh lòng, nhưng sự tiện lợi khi chuyển nhà lại làm cho Diệp Thái Vi vui vẻ hẳn.
Từ Trạm ngồi trên giường nhìn Diệp Thái Vi lấy từng món đồ trong va li ra rồi sắp xếp gọn gàng. Đầu xuân, ánh nắng rạng rỡ chiếu qua khung cửa sổ, hắt vào những chùm sáng vàng tươi.
Căn phòng vốn trống trải nay đã được những vật dụng cá nhân của Diệp Thái Vi sưởi lên không khí ấm áp, trông sinh động hẳn.
Bóng dáng mảnh khảnh lọt vào con tim cô đơn, như mầm trà non rơi xuống suối nước cuộn sôi, tỏa ra hương thơm tươi mát.
Khóe miệng Từ Trạm khẽ cong lên, anh đến gần cô, nhìn cô cẩn thận lấy ra một cái hộp gỗ vuông: “Cái gì đây?”
“Của hồi môn.” Diệp Thái Vi mở cái hộp ra, quơ quơ trước mặt anh rồi ngồi xổm xuống, cười rất vui vẻ, “Mẹ em để lại cho em.”
Trong hộp là một chiếc vòng tết bằng lụa đỏ xen vàng, chính giữa có một viên ngọc lưu ly.
Đây là món đồ mẹ cô để lại cho cô, cũng là tâm ý mong con gái được hạnh phúc của bà.
“Là vòng kết đồng tâm, ở giữa vốn là ngọc bích, nhưng có lần bố em phải vào viện nên em bán mất viên ngọc ấy rồi.” Diệp Thái Vi lấy chiếc vòng ra, vừa cười vừa giải thích, “Năm ngoái em bắt gặp viên lưu ly này, kích thước cũng tương đương viên ngọc bích kia…Tuy là giá thành kém hơn nhiều, nhưng em cũng chỉ mua được cái này thôi.”
Mười ngón tay trắng nõn lướt nhẹ qua chiếc vòng, chỉ trong chốc lát, chiếc vòng lại về hình dạng vốn có.
Một chiếc vòng kết kiểu Trung Quốc, thêm viên lưu ly vào lại mang một phong cách riêng biệt.
Từ Trạm đưa tay cầm, lẩm bẩm nói lời cảm ơn: “Em đến là được rồi, sao phải khách sáo thế? Có điều, của ít lòng nhiều, anh không ngại nhận đâu.”
Diệp Thái Vi lắc đầu, nụ cười rạng rỡ bên môi.
“Của ít lòng nhiều cái khỉ gì, đưa đây!”
Cô ra tay rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng Từ Trạm, không cướp lại được, cô chỉ có thể trợn mắt nhìn tên thổ phỉ kia.
Từ Trạm hài lòng nhìn chiếc vòng trong tay, “Cần gì phải phí sức thế?”
Dù sao sớm muộn gì cũng là của anh.
Kể cả người đeo nó cũng là của anh.
“Đừng có cười khả ố như thế với di vật của mẹ em!” Diệp Thái Vi không nghiền ngẫm câu nói không đầu không đuôi đó của anh, chỉ cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa, bực tức lao về phía Từ Trạm.
Từ Trạm nhanh tay nhanh mắt giấu chiếc vòng ra sau lưng, bước lùi về phía sau nhằm tránh đòn phản công của cô.
Người tính không bằng trời tính.
Ngồi xổm một lúc lâu, hai chân Diệp Thái Vi đã tê dại, vừa đột ngột đứng dậy đã cảm thấy như chân bị gông lại, lại thêm sự mệt mỏi tích tụ nhiều ngày, cô mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
Hỏng, hỏng bét rồi!
Diệp Thái Vi trợn mắt nhìn tấm ga trải giường kẻ ca rô màu ngà, khóe môi có cảm giác âm ấm, chóp mũi đầy mùi hương của Từ Trạm.
Tư thế nữ trên nam dưới…Khuôn mặt hai người dán vào nhau…Khóe môi cũng gắn bó…
A a a a a a a………..
Diệp Thái Vi bật dậy như bị điện giật, chân thẳng đơ tại chỗ: “Đây, đây là chuyện ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn thôi!”
Trời ạ! Một tia sét phóng xuống đánh chết cô đi!
Từ Trạm nằm yên một lúc rồi mới chậm rãi ngồi dậy dựa vào thành giường, khuôn mặt hồng hồng: “Mặc dù anh rất thích kiểu ngoài ý muốn như thế này, nhưng anh không thích tư thế này…Hay là, lần sau, đến lượt anh thử ở trên?”
Diệp Thái Vi hóa đá không nói được gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đã bị thiêu cháy đen sì r