
Tác giả: Cốc Hựu Tử
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341130
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1130 lượt.
điện não với cô, trước sự kinh ngạc của cô, anh rít lên: “Anh không phải khúc gỗ, cũng không phải hòn đá!”
Anh cũng biết tính thiệt hơn, cũng biết khó chịu.
Lời từ chối của cô khiến anh cảm thấy rằng, cô cũng không mấy để tâm đến mối tình của họ, đây mới là nguyên nhân anh tức giận.
Diệp Thái Vi có vẻ sợ hãi: “Vậy anh là…bánh bao?”
Từ Trạm nhìn ánh mắt cô như dần trút được gánh nặng, trong lúc nhất thời có chút chán nản: “Đúng, anh là bánh bao, vậy thì em ăn anh đi!”
Nhiều tranh cãi vô vị giữa những đôi tình nhân đa phần đều do không khơi thông được vấn đề, chỉ cần nói ra thì vấn đề sẽ chẳng nghiêm trọng nữa, ngược lại cảm thấy việc khắc khẩu quả thật chẳng ra đâu vào đâu.
Trong khi yêu, chỉ số thông minh của con người không được bình thường.
Rốt cuộc hai người cũng sáng tỏ thông suốt, đều không nhịn được cười.
Diệp Thái Vi nhìn xung quanh, khóe môi nhếch lên vẻ đầy khoái trá: “Ở trong này…ăn anh? Anh chắc chứ?”
Từ Trạm thộn ra, rồi nhanh chóng khởi động ô tô, thần thái tươi tỉnh hẳn: “Vẫn cứ là về nhà ăn đi.”
“Này, Từ Trạm, muốn cược với em một ván không?” Mười sáu tuổi, tiếng nói của Diệp Thái Vi trong trẻo, vẻ tươi cười rạng ngời, đuôi tóc quét qua tai, lúc cô nói chuyện cứ đung đưa qua lại.
Nói thật, bằng gương mặt ấy, không ai nói cô xinh đẹp cả, có điều đang độ thanh xuân, khuôn mặt không phủ son phấn rạng ngời dưới ánh mặt trời, khóe mắt đuôi mày đều toát lên thần thái khiến người ta mê muội.
Từ Trạm lấy cái vẻ khinh thường hay có ở tuổi thiếu niên để che giấu ý niệm ngây ngô nào đó: “Em cũng đủng đỉnh thật đấy, nếu anh nhớ không lầm, thì ngày kia là kỳ thi cuối ký rồi nhỉ?”
Diệp Thái Vi hơi nghiêng đầu về bên phải, ánh mắt cười sáng như hai vầng trăng: “Kỳ thi cuối kỳ chỉ có ba ngày, nhưng sau đó là hai tháng nghỉ hè đấy! Đương nhiên là phải dự trữ một ít vốn liếng cho kỳ nghỉ hè dài ngày rồi, khá là quan trọng đấy.”
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm thấy kỳ thi cuối kỳ là chuyện quan trọng, dù sao bố cô cũng không có yêu cầu gì đối với bài vở của cô cả.
“Không phải!” Diệp Thái Vi buồn bực nói, “Là khu vui chơi giải trí!”
Xong rồi, hình tượng của cô trong lòng anh đi tong rồi.
Cô biết thục nữ thì không nên ham mê cờ bạc, nhưng từ lúc tiếp cận quan sát anh, quan sát thật lâu, cô mới phát hiện ra, chỉ có nơi đó cô mới có cơ hội lại gần anh, ngoài ra cô không tìm thấy nơi nào tao nhã hơn nữa.
Từ Trạm sửng sốt: “Sao lại muốn đến khu vui chơi giải trí?”
“Bởi vì đến giờ em vẫn chưa từng đi.” Lo lắng vấn đề hình tượng của mình trong lòng anh, Diệp Thái Vi buồn bực cúi đầu nhìn mũi chân, thì thầm nói.
“Anh nhớ là năm em chín tuổi đã được đưa về đây phải không?” Từ Trạm kinh ngạc vô cùng, “Tám năm, đến chiến tranh kháng Nhật còn có thể giành thắng lợi, sao đến tám năm mà em không đến khu vui chơi giải trí?”
“Không ai đi cùng em cả.”
Trong lòng Diệp Thái Vi, khu vui chơi giải trí là thánh địa.
Nếu nói Từ Trạm là giấc mơ đầu tiên khi cô bắt đầu trưởng thành, thì khu vui chơi giải trí chính là giấc mơ đầu tiên trong đời cô.
Đối với Diệp Thái Vi mà nói, vé vào cửa rẻ bèo của khu vui chơi giải trí không làm hao tổn tí ti gì đến lực hấp dẫn của nó.
Có điều, trong tiềm thức của cô, mọi người đến khu vui chơi đều đi cùng bố mẹ hoặc bạn bè. Vì thế, đó tuyệt đối không phải là nơi có thể đi một mình, bất kể muốn thế nào cũng không được đi một mình.
Nhưng mẹ cô qua đời từ khi cô còn rất nhỏ, còn bố cô thì làm không hết việc, quan hệ giữa cô và mẹ kế rất tốt nhưng vẫn có gì đó là lạ. Vì thế cô không có cơ hội đi cùng người nhà.
Ngay từ nhỏ, bạn bè của cô đã không có nhiều, sau khi chuyển về thành phố vào năm chín tuổi, cô không hòa hợp được với cuộc sống xung quanh, bạn bè có thể đi chơi cùng cô đương nhiên là không có.
Cũng may cô không phải là người cứng nhắc, suy nghĩ cũng biết tiến biết lùi, nếu có thể cùng người mình thích đến khu vui chơi một lần cũng đã là tốt rồi.
Hai mắt Từ Trạm lóe sáng, cái bóng hắt dài xuống mặt đất cho thấy chàng trai này có vóc dáng đặc biệt cao lớn: “Được.”
Có lẽ mong muốn thắng của cô thật sự quá lớn, nên hôm đó cô thắng thật.
Đối thủ thường ngày không thể vượt qua được nay lại đột nhiên không đỡ nổi đòn tấn công, cô thuận lợi giành phần thắng, hoàn toàn suôn sẻ, không chút vấp váp.
“Này, anh có biết sinh nhật em là ngày nào không đấy?” Diệp Thái Vi cười tủm tỉm thưởng thức hương vị của chiến thắng, trong mắt là vẻ chờ đợi và khát khao nóng hổi.
Từ Trạm nắm chặt tay, nhẹ nhàng đặt bên môi, khẽ hắng một tiếng: “Cho dù hôm nay không biết thì ngày mai cũng biết thôi.”
Diệp Thái Vi cười to, đưa tay chỉ anh: “Anh không định đến trường xem trộm tài liệu của em đấy chứ?”
Đúng là người kỳ quặc, không biết sinh nhật cô thì có thể hỏi trực tiếp mà, rõ ràng hai người đang mặt đối mặt.
Dường như Từ Trạm hạ quyết tâm không so đo việc mất thể diện này,cường điệu nói: “Em quản nhiều thế. Dù sao mai anh cũng sẽ biết.”
“Được r