
Tác giả: Cốc Hựu Tử
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341183
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1183 lượt.
uy rằng anh đặt chấp niệm của anh lên tôi và Từ Trạm là một chuyện không có đạo lý gì hết, chúng tôi không phải vì cái mong muốn đó của anh mới có thể ở bên nhau, nhưng tôi nghĩ tôi có thể cam đoan với anh, sau này anh chứng kiến hạnh phúc của chúng tôi, chắc chắn còn đẹp hơn trong tưởng tượng của anh.”
Vấn đề khiến cô cảm thấy phức tạp thì đột nhiên trở nên quá sức dễ dàng.
Cô phải cố gắng một chút, cho dù là không đáng kể, cho dù không thể thay đổi được thế giới này, nhưng cô nghĩ mình vẫn phải làm, không thể cứ ngồi chờ hoa nở được.
Bối rối là vô dụng, sợ hãi cũng vô dụng, hạnh phúc là phải tranh thủ cơ hội.
Cô muốn một kết quả như Từ Trạm đã nói…
Anh và cô chẳng những sẽ ở bên nhau, mà còn bên nhau hạnh phúc.
Sau khi trở về từ chuyến công tác bí mật, Từ Trạm kinh ngạc phát hiện ra, đối với mối quan hệ của hai người, Diệp Thái Vi đột nhiên chủ động hơn.
Tuy rằng vô cùng vui sướng vì sự chuyển biến này của cô, nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng về sự “xum xoe bất thình lình” này của cô.
“Sao tự nhiên lại không muốn họp ở “trà lư”?” Từ Trạm ôm cô từ sau lưng, như thể phải ôm bù cho mấy ngày xa cách.
Diệp Thái Vi tựa vào lòng anh, nở nụ cười ngọt ngào, tầm mắt lưu lại ở chiếc máy ép hoa quả đang chạy, “Thành viên chủ chốt chia làm mấy phe, họp ở đấy không an toàn, ai mà biết được liệu Giang Lạc có đột nhiên giở trò gì không, em thấy gần đây anh ta đang nhàn quá hóa điên ấy.”
“Anh thấy em không có dáng biết ở nhà tiếp khách, vậy mà còn tưởng cuộc sống kim ốc tàng kiều vẫn còn bám anh dài dài cơ đấy.” Từ Trạm không giận, chỉ cúi đầu cắn vành tai của cô một cái.
“Cấm nói lung tung.” Mặt Diệp Thái Vi càng đỏ hơn, cô đưa tay chỉ vào Từ Ánh Kiều, “Nói chuyện chính đi.”
Thấy vẻ nghiêm nghị của anh trai mình, Từ Ánh Kiều thức thời im lặng ngay lập tức.
Đoàn Vũ Phi liếc nhìn cô vợ tương lai một cái, bất đắc dĩ cười với anh vợ: “Anh cả, anh nói một chút về tình hình hiện giờ đi.”
“Tình hình thì vẫn thế, nguồn nguyên vật liệu gieo trồng, khu gia công thành phẩm đều xa xưởng hoạt động chính, nông dân trồng chè đều là thành viên của các gia đình, ngoài mấy xưởng kha khá của địa phương ra thì hầu hết là nông dân tự trồng chè rồi tự bán tươi.” Từ Trạm lấy một tập tài liệu, ngay lập tức đi vào trạng thái làm việc, “Như vậy, nếu chúng ta muốn một một quy trình chuẩn thì không chỉ phải đầu tư vào một xưởng sản xuất chè, mà còn phải mở một vườn chè tương đối một chút, thế mới đảm bảm được chất lượng sản phẩm của chúng ta.”
Đoàn Vũ Phi nhận tập tài liệu Từ Trạm đưa, mở ra rồi nghiêm túc đọc.
Từ Ánh Kiều ngạc nhiên sán lại gần lướt qua một lượt, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Thái Vi đang có vẻ mệt mỏi: “Mấy hôm nay cậu bận rộn vì cái này à?”
Diệp Thái Vi ngượng ngùng cười, gật đầu thừa nhận: “Tớ sợ chờ anh cậu về thì lại chậm không kịp họp, mấy hôm nay cứ vừa nói chuyện điện thoại với anh ấy vừa làm.”
Thật ra cũng là vì lo Từ Trạm vất vả, lo anh phải bận bịu thêm vì mấy chuyện vặt vãnh này.
Từ Ánh Kiều vô cùng hài lòng với biểu hiện của cô bạn thân, còn cảm thấy đây đích thực là người chị dâu lý tưởng của cô rồi.
Nhanh chóng xem xong tài liệu, Đoàn Vũ Phi ngẩng đầu nhìn Từ Trạm, “Nói cách khác, nếu chúng ta quyết định triển khai, thì chính quyền địa phương có thể giúp đỡ chúng ta một chút về mặt chính sách?”
“Ừ, nhưng chỉ là về mặt chính sách thôi, họ sẽ không ra mặt hỗ trợ về tài chính cho chúng ta.” Từ Trạm thở dài một hơi, “Nếu chúng ta quyết định triển khai kế hoạch, thì chắc phải đến từng nhà từng nhà nông dân để nói chuyện.”
“Chuyện tài chính thì không thành vấn đề, hoàn toàn có thể giải quyết được.” Từ Ánh Kiều nhanh chóng suy nghĩ, “Vấn đề chính là cần người đi làm, xem tình hình trước mắt thì ít cũng phải đi ba tháng, ai đi được?”
Không thể gióng trống khua chiêng tìm người ngoài giúp đỡ, dù sao “trà lư” cũng là hạng mục hợp tác ba bên. Hiện tại nhà họ Từ đã có hai phần, tính thành một tập đoàn nhỏ để đấu với Giang Lạc, họ và Giang Lạc không nói ra bên ngoài nhưng đối phương đang làm gì thì đại khái đều hiểu. Sự cạnh tranh ngầm nho nhỏ không ảnh hưởng đến tình nghĩa kề vai sát cánh chiến đấu, nhưng nếu tin tức bị lộ ra ngoài, người ngoài cuộc sẽ đoán là cục diện hợp tác ba bên bị phá bỏ, như vậy Giang Lạc không xuống khỏi vũ đài được.
Phải là người nhà đi mới được.
Nhìn xung quanh, “người nhà” cũng chỉ là bốn người bọn họ. Từ Ánh Kiều được nuông chiều từ bé như đại tiểu thư, thời gian này đi đi lại lại ở “trà lư” đã là cực hạn chịu khổ của cô rồi, nếu bắt cô xuống vùng nông thôn thì hiển nhiên là không khả thi, không cẩn thận còn khiến đại sự đổ bể như chơi.
Còn Đoàn Vũ Phi thì một năm có đến hai phần ba thời gian phải đi nước ngoài, đương nhiên không thể vì một dự án nhỏ của “trà lư” mà đình công ba tháng được.
Từ Trạm thì càng không thể. Tuy rằng anh vẫn chưa chính thức nắm quyền cao nhất, nhưng anh là ngôi sao mai của nhà họ Từ, mấy việc trong tay không thể dễ dàng giao cho ngư