
Tác giả: Mĩ Bảo
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341217
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1217 lượt.
hạy lại bên cậu, chui vào trong xe.
“Sao cậu lại đến đây?” Cô hỏi.
Hứa Minh Chính nói: “Mình biết cậu đang ở thư viện, nghĩ chắc cậu không đem theo ô.”
“Em không nhìn thấy được, con đâu cần phải so đo làm gì?”
“Hồi đó sau khi qua đời, bà ngoại đã lưu lại bao lâu hả mẹ?”
“Hồi đó mẹ đã trưởng thành rồi, bà ngoại ra đi không chút luyến lưu.”
“Mẹ không còn nhìn thấy bà nữa sao?”
“À, bà từng về một lần, bảo với mẹ rằng mẹ sẽ gặp khắc tinh trong đời.” Mẹ bỗng mỉm cười.
“Và rõ ràng là mẹ đã không nghe lời bà.”
“Nếu đã là số mệnh, thì đương nhiên không thể trốn tránh được, chỉ còn cách thẳng thắn đối mặt thôi.” Giọng nói của mẹ chan chứa yêu thương.
Linh Tố cau mày nói, “Có lúc con nghĩ, có phải mình đã sai rồi không? Biết đâu những thứ đó vốn dĩ không hề tồn tại, tất cả những gì con nhìn thấy đều chỉ là do tưởng tượng mà ra. Con đã luôn sống trong thế giới mà con tự tạo lên, hoang tưởng bản thân có khả năng thiên phú, năng lực siêu phàm, để khỏa lấp sự cô độc của mình.”
Người mẹ nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt sâu thẳm, bà biết vì sao con gái lại cô đơn đến thế.
Bà nói: “Mẹ còn nhớ lúc nhỏ, con đã khăng khăng nói rằng con có một người bạn mặc áo len màu xanh, trên áo có hình con gấu trúc. Con gọi thằng bé đó là Tiểu Kiệt, hai đứa con có thể ngồi chơi cả buổi chiều trên bãi cát, cùng nhau đắp thành lũy. Thằng bé còn lén chui vào phòng giáo viên, lấy lại giúp con cuốn sách tranh bị tịch thu trong giờ lên lớp.”
Linh Tố bật cười cảm khái.
Đó là người bạn đầu tiên của cô, mặc dù trừ mẹ và cô ra, không ai có thể nhìn thấy cậu ta. Tiểu Kiệt đã giúp cô lén lấy lại cuốn sách tranh bị tịch thu của một người bạn, lúc cô trả lại cho người bạn đó thì bị cô giáo bắt quả tang. Đương nhiên cô giáo không thể nào lại tin lời cô nói, bọn họ đều không nhìn thấy cậu bạn mà cô miêu tả. Lúc đó Linh Tố cuống quá, bèn chỉ vào góc tường nói, cậu ấy đứng ở kia kìa, đứng ở ngay kia kìa! Các cô giáo nghe thế thì sợ đổ mồ hôi, lập tức gọi mẹ cô đến đón cô về.
Từ đó trở đi các cô giáo không còn yêu mến cô nữa, những đứa trẻ khác được bố mẹ dặn dò, không ai còn chơi với cô nữa.
Đó là lần đầu tiên Linh Tố nhận thức được ảnh hưởng tiêu cực mà dị năng của cô đem lại, bắt đầu từ đó, cô gần như lúc nào cũng đơn độc một mình.
Lúc học tiểu học, Linh Tố quen thêm một cô bạn mới tại phòng đựng đồ thể thao ở trường. Đương nhiên cũng chỉ có mình cô nhìn thấy cô bạn đó. Cô kể lại với người lớn rằng người bạn này bị một chú cưỡng hiếp, sau đó bị bóp cổ chết, rồi bị vùi dưới bụi trúc đào sau phòng đựng đồ thể thao. Thế là cảnh sát và phóng viên kéo đến… Sau đó, hung thủ đã cho người hăm dọa cô trên đường đi học về, mẹ lập tức làm thủ tục chuyển trường cho cô.
Sau lần đó, Linh Tố mới học được cách ngoan ngoãn tuyệt đối, nếu không đến bước đường cùng thì cô nhất định kín miệng như bưng.
Người mẹ thở dài: “Đến tận bây giờ mà con vẫn hi vọng trở thành một người bình thường sao?”
Linh Tố không nói gì.
Trong phòng bí bách quá, cô rướn người mở cửa sổ, một cơn gió lạnh kèm theo mưa nhỏ hắt vào. Khuôn mặt và quần áo của cô nhanh chóng ướt sũng, dính nhoèn nhoẹt, giống như những ngày cuối xuân ngột ngạt dai dẳng mãi không chấm dứt.
Gần đó có tiếng người lớn đang nhiếc mắng trẻ con, tiếng khóc ỉ ôi vang lên từng hồi. Không gian phảng phất mùi cá rán từ nhà hàng xóm bay lại.
Linh Tố hỏi mẹ: “Hôm nay con gặp một hồn ma vất vưởng trong thư viện. Cô ấy đã đánh mất quá nhiều kí ức, nhưng lại không thể siêu thoát được. Con muốn giúp cô ấy.”
Mẹ cô hừ nhạt một tiếng, “Sao phải làm chuyện tốt khắp thiên hạ vậy?”
“Đều là con gái với nhau mà mẹ.” Cô nói giọng bà cụ non.
Mẹ cô chán nản, “Nhưng con ơi, mẹ có dự cảm không lành.”
“Mẹ đã nói, nếu như là số mệnh, thì không trốn thoát nổi, chi bằng thẳng thắn đối mặt với nó.”
“Con hay mềm lòng, lúc nào cũng phải chịu thiệt.”
Linh Tố nói: “Cô ấy quanh quẩn ở đó mấy năm nay rồi, con là người đầu tiên có thể nhìn thấy cô ấy, cô ấy cần sự giúp đỡ của con. Nếu con có thể làm được, tại sao con lại không làm cơ chứ?”
“Không phải, mẹ cảm thấy con sắp bị kéo vào một đống rắc rối thị phi.”
Linh Tố so vai: “Chẳng phải hồi xưa mẹ nói, chỗ nào có người thì chỗ ấy có thị phi sao?”
Mẹ cô ngao ngán quay lưng đi vào trong bếp, vừa đi vừa nói: “Nếu là số mệnh thì không cách nào trốn được.”
“Mẹ.”
“Cô bé đó có tâm nguyện chưa thực hiện được.”
“Điều này con biết. Nhưng ngay bản thân cô ấy cũng không biết mình có tâm nguyện gì.”
“Hãy tìm ra người mà cô ấy yêu nhất, sau đó đưa đến gặp cô ấy một lần.”
Linh Tố thở phào một hơi.
“Con cảm ơn mẹ.”
Người mẹ đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn con gái. Đang trong độ tuổi đẹp đẽ nhất của đời người, dường như khắp người cô đang phát ra ánh hào quang, trên khuôn mặt kiều diễm nở một nụ cười mê hồn. Điều này khiến bà chợt nhớ lại lúc mình còn trẻ, cũng không sợ gì, cũng vui vẻ như cô vậy.
Vài hôm sau, mặc dù việc học bận rộn, Linh Tố vẫn tranh thủ chạy đến thư viện một chuyến.
Đang trong giờ lên lớp nên