Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Tác giả: Mĩ Bảo

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341281

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1281 lượt.

o gì để kể cả, em sẽ không có hứng thú nghe đâu.”
“Anh càng không nói, tôi lại càng tò mò.”
Tiêu Phong chán nản, đành phải nói: “Thường ngày anh bận công việc, thú tiêu khiển duy nhất là chơi golf. Lịch sinh hoạt ngày nào cũng như nhau, chăm chỉ như con ong, hăng say làm việc cho đến lúc chết.”
“Anh làm tất cả để phục vụ cho Tiêu gia sao?” Linh Tố nói, “Thế mà anh còn mạnh mồm nói Bạch gia rắc rối, tôi thấy Tiêu gia cũng là một cái mạng nhện khổng lồ thôi.”
Tiêu Phong vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nói: “Anh là con trưởng nên phải có trách nhỉệm. Em thì khác, em chỉ cần vui vẻ mỗi ngày là được rồi.”
Trong lòng Linh Tố chợt dâng lên một niềm vui và sự cảm động trước nay chưa từng có.
Chưa từng có ai nói với cô những lời như thế, chưa từng có ai nuông chiều cô như thế, chưa từng có ai đem đến cho cô cảm giác được bảo vệ che chở khỏi mưa gió cuộc đời. Nhưng ông anh họ mới quen vài ngày này lại làm được.
Linh Tố biết mình vẫn luôn đi tìm một ngôi nhà. Mặc dù vẫn có định kiến với Tiêu Bá Bình, nhưng không thể phủ nhận, cô đã bắt đầu có chút dựa dẫm vào Tiêu Phong rồi.
Tiêu Phong dường như biết Linh Tố đang nghĩ gì, bèn siết chặt bờ vai cô.
nh ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Không biết tên chết bầm nào nói tối nay có mưa sao băng nhỉ? Sao anh chẳng nhìn thấy gì cả?”
Đương nhiên Linh Tố biết đêm nay không có mưa sao băng, nhưng tâm ý của Tiêu Phong làm cô rất cảm động.
Cô cười nói: “Tất cả những ngôi sao đều nấp sau mây, rồi sẽ có lúc ta nhìn thấy chúng.”






Bến Đỗ Của Con Tim
Không biết từ đâu mà Phùng Hiểu Nhiễm biết đến sự tồn tại của Tiêu Phong, cô chạy đến nhà hỏi Linh Tố: “Nghe nói có anh chàng Hoa kiều đang theo đuổi cậu?”
Linh Tố đấm bạn một cái: “Anh họ của mình đấy.”
“Cậu đào đâu ra một ông anh họ đi Lamborghini?”
“Lamborghini là xe như thế nào?”
“Đi đi mà! Sao lại không đi chứ? Sao lại quay lưng với tiền bạc?”
“Ông ta gọi mình về chưa chắc là để cho tiền.”
“Ông ta chỉ có mỗi mình cậu là con gái, không cho cậu thì cho ai chứ? Cậu phải đề phòng ông anh họ, sợ rằng hắn ta sẽ giở trò với cậu.” Phùng Hiểu Nhiễm cảnh cáo.
Linh Tố nghiêng đầu: “Bao năm nay không có ông ta mình vẫn sống tốt. Mình không có cảm xúc gì với ông ta, gặp mặt rồi cũng chẳng biết nên nói gì.”
“Cậu chẳng cần nói gì đâu, chỉ cần giả bộ thương tiếc đau buồn, thở dài vài tiếng là được rồi.”
“Mình không giả bộ được đâu.”
“Thử tường tượng kỳ nghỉ phép bị hủy bỏ, giá cả leo thang nhưng lương không nhúc nhích, tự nhiên mặt mũi sẽ rầu rĩ thôi, không cần phải giả bộ.”
Hai cô gái cùng phì cười.
Tiêu Bá Bình tiên sinh thật đáng thương! Linh Tố bình phục rất chậm, ba bốn ngày rồi vẫn chưa thể đi lại được.
Buổi sáng thức dậy, một chân chạm xuống đất, Linh Tố nhảy lò cò đến quán bán đồ ăn sáng đối diện bên đường.
Vài thím sống trong khu chung cư cũng ở đó, nhìn Linh Tố bằng ánh mắt cổ quái, sau đó chụm đầu thì thầm to nhỏ. Chốc chốc họ lại quay ra nhìn cô, ánh mắt không che giấu sự khinh bỉ.
Linh Tố không cần hỏi cũng biết bọn họ đang bàn tán điều gì. Mấy hôm nay có quá nhiều người ra vào nhà cô, hạng người nào cũng có hết, người ngoài nhìn vào đương nhiên thấy kì quặc.
Cô chán nản nghĩ thầm, quả nhiên danh dự của mình đã bị đám người đó hủy hoại rồi.
Cô gói đậu nành, quẩy nóng vào túi, định đem về nhà ăn.
Lúc này vẫn còn sớm, trên đường không có bóng dáng của xe cộ, cô chậm rãi nhảy lò cò về nhà. Khi bước tới giữa đường, lá bùa yểm trong tay cô đột nhiên nóng rực. Linh Tố sững người trong nửa giây, rồi lập tức ném đồ ăn sáng đi, lăn một vòng dưới đất. Một chiếc xe đang lao đi với tốc độ đáng gờm sượt qua người cô.
Linh Tố nhanh chóng bò dậy, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó, mái tóc lay động, ánh mắt lạnh băng. Chiếc xe sắp chui ra khỏi con hẻm thì đột nhiên bánh trước nổ tung, đầu xe nghiêng về một phía, rồi đâm thẳng vào cột điện.
Tiếng động lớn làm kinh động những người gần đó, họ hấp tấp lao đến, có người thì đỡ Linh Tố, có người đi xem tài xế thế nào rồi, ai nấy miệng không ngớt cảm thán về cảnh tượng ban nãy.
Đột nhiên có một bàn tay to lớn đón lấy Linh Tố từ tay người qua đường, cô ngẩng đầu lên, thì ra là Bạch Sùng Quang.
Bạch Sùng Quang sầm mặt, cõng cô lên lầu.
Dù chưa đến nhà cô lần nào nhưng anh vẫn tìm đúng địa điểm. Linh Tố biết anh có cách riêng của mình nên cũng không hỏi nhiều.
Bạch Sùng Quang đặt cái chân bị thương của cô lên đầu gối mình, quan sát tỉ mỉ một hồi, mới yên tâm nói: “Không sao cả, ba bốn hôm nữa là khỏi hẳn.”
Linh Tố hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh nghe Nguyên Trác nói chân em bị thương nên đến xem em thế nào. Thật không ngờ vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm khi nãy.”
Linh Tố cũng chưa hết sợ: “May mà em phản ứng nhanh.”
“Đó không phải là chuyện ngẫu nhiên đâu.” Sắc mặt của Bạch Sùng Quang rất khó coi, “Ai cũng nhìn ra được có người muốn đối phó với em. Linh Tố, gần đây em đã đắc tội với ai thế?”
Linh Tố mỉm cười: “Em đã