XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

Tác giả: Vu Trinh

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 134742

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/742 lượt.

a, cẩn thận đá ngăn kéo chứa mọi thứ đồ ăn vặt vào.
“Ồ. Thiếu chút nữa thì tôi quên mất. Chủ tịch muốn gặp cô.” Nói xong hiệu trưởng đưa tay chùi mồ hôi đang chảy từng dòng trên cái đầu bóng loáng của mình.
Cô với Chủ tịch, nhân vật to lớn này có gì để nói với nhau cơ chứ?
Mặc dù Từ Đông Thanh là người trẻ tuổi, nhưng rõ ràng Chủ tịch có thể chỉ cần nghe báo cáo của Hiệu trưởng, cơ bản không cần gặp nhân vật nhỏ bé như cô. Cô chau mày khinh thường, không chút nghi ngờ hắn đang dùng thủ đoạn để chỉnh cô.
“Tôi cũng còn một lớp cần dạy!” Cô giả vờ bận rộn.
“Cô giáo Từ. Cô cứ đến phòng làm việc của Chủ tịch đi. Nếu không kịp về dạy học, tôi sẽ dạy thay cô.”
Nhìn Hiệu trưởng đầu đầy mồ hôi, Từ Đông Thanh cảm thấy ông ấy thật đáng thương.
Ông vốn được coi là người đứng đầu của trường học, từ khi Đồ Phu xuất hiện thì trở thành người liên lạc, còn phải tạm thời thay các thầy cô giáo khác dạy thay khiến ai gặp cũng phải thở dài.
“Tôi sẽ đi.” Cô không còn hơi sức lê từng bước chân nặng nề về phía phòng Chủ tịch ở tầng năm.
Phải nói rằng, cấu trúc trường trung học Đế thánh thật ra đẹp như cung điện thời trung cổ. Từ dãy phòng học, kí túc xá rồi đến văn phòng cao ốc của giáo viên đều tao nhã như những tác phẩm nghệ thuật. Nhưng cô cảm thấy học sinh trong này rất cực khổ, kể cả các giáo viên cũng không sung sướng gì – giống như cô.
Cô không còn lòng dạ mà thưởng thức kiểu kiến trúc tràn ngập khắp nơi, ngay cả đôi giày Nike chơi bóng mới mua đang đi dưới chân cũng không thể làm cô cảm thấy vui vẻ.
Cô giống như tử tù đang đi ra phía pháp trường thi hành xử bắn, bước chân nặng nề, nghiêm túc suy nghĩ đối sách, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Bước lên bậc thang cuối, cô hít thở đều đặn, tư thế sẵn sàng nghênh chiến, lịch sự tao nhã đến trước cửa gỗ gõ nhẹ hai cái.
“Mời vào.” Giọng nói của hắn từ trong vọng ra, có vẻ tâm tình hắn khá tốt, cảnh báo trong lòng ngay lập tức đã giảm được một nửa.
Cô vừa bước vào phòng làm việc của hắn, hắn vừa ngẩng đầu lên. Hai người giống như nhiều năm đối đầu, bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu yếu thế.






Ánh mặt trời sau 12h rực rỡ từ ngoài cửa sổ đang rơi trên khe cửa, giống như những vì sao đang lấp lánh trên tóc, trên vai của hắn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ẩn chứa vẻ “Thâm tàng bất lộ”. Nhìn hắn rất giống con quỷ mê hoặc loài người.
Từ Đông Thanh nhìn chằm chằm hắn, phát hiện người này luôn có dáng vẻ tao nhã, tinh thần sảng khoái, chỉ là không có lễ nghi phép tắc gì cả, cô đứng giữa phòng cũng không mời cô ngồi, cơ bản như phạt cô đứng.
Cô không chịu yếu thế, đi thẳng đến cái ghế nơi bàn làm việc ngồi xuống, còn cố ý nhấc chân muốn chọc tức hắn.
“Tìm tôi có việc gì sao?” Thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, cô chỉ có thể chủ động lên tiếng.
Đồ Tỉ Phu thong dong ưu nhã tựa người vào ghế, mười ngón tay đan chéo trước ngực, mở miệng.
“Đúng vậy. thành tích học tập đáng xấu hổ cũng có thể làm giáo viên, thay đổi này quả thật rất kì diệu.” Hắn bên ngoài cười bên trong âm trầm đánh bại cô.
“Cái gì gọi là thành tích học tập đáng xấu hổ? Con mắt nào của anh nhìn thấy khảo sát toán học của tôi là ba mươi…” Cô quơ móng tay dài, giận đến mức muốn bóp nát mặt hắn.
Lời vừa nói cung cấp cho hắn biết hình tượng hoàn mỹ bậc nhất ngày ngày xây dựng của cô đã bị hủy hoại trong giây lát.
“Khó trách cô không thể làm gì khác ngoài việc làm giáo viên Anh văn.”
Nhìn nụ cười giễu cợt của hắn, cô mới phát hiện cô bị hắn làm cho tức giận đến mất trí, chưa đánh đã khai.
“Anh…đúng là một ác ma.” Cô dùng hết sức phun ra câu nói.
Từ Đông Thanh thở phì phò nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt không tự chủ được nhìn ngón tay thon dài giống hệt piano của hắn, rất tao nhã mê muội. Thậm chí cô còn ảo tưởng, khi chúng lướt qua da thịt, di chuyển trên người sẽ làm người ta khiếp đảm cỡ nào!
“Cám ơn lời khen.” Giọng nói đáng ghét vang lên xóa tan ý nghĩ của cô.
“Anh không nói cũng không ai nói anh là người câm!” Cô đùng đùng tức giận nhảy dựng lên rồi xoay người đi ra ngoài, không quên đóng sầm cánh cửa.
Cô nổi giận hùng hục đi xuống cầu thang, đôi giày Nike tốn của cô hơn ba nghìn đồng cũng không làm vơi được cơn tức giận của cô lúc này. Oán giận của cô khiến tâm tình Nike nhất thời cao hứng, quăng cô từ trên cầu thang xuống.
“Ai,ai,ai…”
Cô giống như quả cầu xẹp hơi, ngã lộn nhào xuống cầu thang, cuối cùng nằm ở chân cầu rên rỉ.
Sao hôm nay cô xui xẻo vậy cơ chứ? Chẳng những phải lập tức đảm nhiệm ba mươi mấy tiểu quỷ, còn bị vấp ngã, nhất định là cô bị sao chổi giáng đầu rồi…
“Cô đang làm gì vậy?” nhân viên tạp vụ A Bá hỏi.
Từ Đông Thanh đau đến không mở nổi mắt, nhìn thấy khuôn mặt đang nhìn cô đầy nghi ngờ.
Nói nhảm, hắn không nhìn thấy cô bị ngã cầu thang sao?
Từ Đông Thanh nhịn không bị kích động rồi mắng chửi người khác, cắn răng đứng dậy. Hừ. muốn nhân cơ hội nhìn cô vấp ngã. Không có đâu!
“Vận động!”
Giọng nói mềm mại đáng yêu với nụ cười rạng rỡ, cô đột nhiê