Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nghe Nói Anh Yêu Em

Nghe Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341598

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1598 lượt.

còn khó khăn thì anh ta còn ở bên cậu, đến khi giàu sang ròi sẽ quay lưng đá đít cậu cho mà xem ! »
Lương Duyệt bẻ chiếc bánh mỳ, ném vào miệng một mẩu, mắt chăm chú chộp lấy mẩu tin tuyển nhân viên trên tờ báo, không thèm để ý đến lời của Phương Nhược Nhã. Ban ngày chỉ có hai người còn ở lại trong phòng, vì thế mà tình cảm giữa hai người cũng có vẻ thân thiết gắn bó hơn với những người khác. Ở với nhau lâu dần, Lương Duyệt cũng mới phát hiện ra, tuy miệng lưỡi có vẻ độc địa một chút, nhưng Phương Nhược Nhã không phải là người xấu. Nhưng lý do vì sao cô lại tới sống ở trong cái phòng trọ tồi tàn này thì cứ luôn né tránh không chịu nói ra. Lương Duyệt cũng không gạn hỏi, ai mà chẳng có những chuyện buồn trong quá khứ. Cũng giống như mình, chẳng phải mình cũng đã gây chuyện với cha mẹ để đến Bắc Kinh đó sao ? Cha đã nổi giận lôi đình đuổi mình ra khỏi cửa, còn mẹ thì nước mắt đầm đìa tiễn mình ra ga, tay này thì nhét cho con tấm vé, tay kia dúi vội cho con ít tiền gom góp được. Kể từ ấy mọi ý định quay trở về của cô dường như đều bị chặn lại.






Chuyện Năm 2000 (Phần 2)
Chi tiết cụ thể tại sao năm cô gái trở thành năm kẻ lưu manh, Lương Duyệt còn nhớ rất rõ.
Tiền nhà trọ Quý bốn mãi vẫn chưa trả được. Chủ nhà cũng đã tới đòi mấy lần, tám cô gái ở trọ trong nhà đối diện đều đã trả cả rồi, thế mà mấy cô gái bên này thì vẫn cứ cúi đầu nhìn xuống và mỉm cười ngượng ngùng tay cho vào túi nhưng mãi cũng chẳng mò ra đồng nào.
Bà chủ nhà người Bắc Kinh thay vẻ mặt hiền từ trước đây, lúc này tỏ ra rất buồn khổ. Mắt nhìn thấy bà ta cho hàng đống thuốc vào miệng, rồi vừa nuốt vừa than thở, nước mắt úa ra và rơi chan chứa cả xuống đất, Lương Duyệt thấy thế vội chỉ trời thề rằng, nhất định tuần sau các cô sẽ trả đủ tiền nhà cho bà. Hiệu quả điều trị của câu nói của cô nhanh tới mức làm người ta kinh ngạc, bà chủ đang nằm bất động trên sàn nhà nhanh như chớp rời khỏi gian nhà trọ trước con mắt của tất cả đám đông, trong số những người trong phòng chỉ riêng Lương Duyệt là đứng yên trố mắt ra nhìn. Phương Nhược Nhã thở dài nói từ phía sau với vẻ coi thường: “ Chỉ tại cậu, hứa bừa mà làm gì, lần nào mà bà ta chẳng giở cái trò này ra, bọn tôi đã phát ngấy tận cổ nên có ai thèm để ý đến việc bà ta làm đâu !”
Thế là, vì thiếu kinh nghiệm thuê nhà của Lương Duyệt mà mọi người phải đôn đáo kiếm đủ tiền trả thuê nhà trong một tuần.
Người đàn ông kia đánh mắt liếc xéo cô một cái từ đầu xuống chân, đáp: “ Tôi tìm vợ tôi, không liên quan gì đến cô.”
“Đây là phòng của tôi, tôi có quyền yêu cầu anh ra ngoài!” Phương Nhược Nhã bé nhỏ đứng trước mặt người đàn ông như một nữ chiến sỹ, giọng nói kiên quyết nhưng nhỏ như cơn gió thoảng.
Không khí trong phòng chợt lắng lại, Lương Duyệt mím môi nhìn Cố Phán Phán hai tay ôm trước ngực đang ngồi dựa bên giường, dường như cô đang chuẩn bị để xem một màn hay hơn nữa, nên chỉ ngẩng mặt lên cười và nhìn Phương Nhược Nhã không tự lượng sức mình đang đối đầu với người đàn ông kia.
Vu Đình Đình đẩy chiếc gọng kính trên sống mũi, cầm chiếc dép lê từ dưới đất lên tay, ôm lấy hai chân, gập người ngồi ở mép giường.
Lương Duyệt thở dài, rồi đứng bật dậy từ phía sau lưng gã đàn ông. “Đúng thế, đây là phòng của chúng tôi, mời anh ra cho. Nếu không ra, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Gã đàn ông bị bẽ mặt tức giận như lên cơn điên cuồng, chộp ngay lấy búi tóc phía sau của chị Tề, rồi khom bàn tay lại vả tới tấp vào hai bên mặt của cô, vừa vả vừa gầm gào, “Ông cho mày báo cảnh sát này ! Báo cảnh sát này!”
Mọi việc xảy ra quá nhanh, mọi người ngây ra, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, căng thẳng tột độ tới mức quên cả thở.
Đứa trẻ nhào tới ôm lấy chân gã đàn ông và lớn tiếng khóc, còn chi Tề bị gã đàn ông bóp chặt cổ đang cố sức vùng vẫy, tiếng vả đôm đốp trong phút chốc khiến máu trong người Lương Duyệt như trào ngược lên, mặt cô đỏ bừng.
Đột nhiên, một chiếc dép lê giáng vào sau gáy gã đàn ông, bị đánh bất ngờ khiến gã chưa hiểu rút cục có chuyện gì, thì Cố Phán Phán đã nhào tới tóm mạnh cổ gã và cào lên mặt. Lúc thường một người thích đẹp như cô luôn để móng tay dài và gọt tỉa nhọn hoắt như lưỡi dao, vì thể chỉ mấy đường đã khiến mặt gã đàn ông máu me loang lổ. Gã đàn ông có vẻ rất đau, gã gào lên: “Đồ chó, mày dám cào ông à?”
Tất nhiên, nếu gã nhìn thấy Lương Duyệt ở phía sau thì chắc chắn đã không lên tiếng như vậy. Lương Duyệt tiến tới bóp chặt tay gã, lấy chân huých mạnh vào đầu gối gã. Lương Duyệt có dáng người cao, chân dài và rất rắn chắc, nhân lúc ấy mỗi người một tay nên đã lôi được chị Tề ra khỏi tay của gã đàn ông kia. Lương Duyệt nhìn theo phía tay mà gã vung tới, trong kẽ các ngón tay ấy có vướng cả một nắm tóc dài màu đen nhánh, nghĩ đó là những sợi tóc giật đứt từ trên đầu của chị Tề, Lương Duyệt càng thêm tức giận, cô giơ chân đá vào mông gã đàn ông thêm mấy cái nữa. Gã đàn ông lúc ấy đang mải đối phó với Cố Phán Phán gầy bé trước mặt bằng cách bóp chặt cổ tay của cô và bẻ quặt v


Polly po-cket