Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nghe Nói Chú Yêu Loli

Nghe Nói Chú Yêu Loli

Tác giả: Tát Không Không

Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015

Lượt xem: 1341623

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1623 lượt.

vọng.
Trong nỗi tuyệt vọng, cô nghĩ đến rất nhiều người, Angela, cha mẹ, Lục Ngộ, Nghiêm Ny, Tần Hồng Nhan, Trầm Thịnh Niên, An Lương, Lưu Vi Vi......
Nhưng nghĩ nhiều nhất, vẫn là Trầm Ngang.
Hối hận bao trùm lấy cô -- cô tưởng cô còn rất nhiều thời gian, hai người có thể sống bên nhau, cho nên mới giận anh lâu như vậy. Nhưng không ngờ ông trời lại sử dụng cách này để trừng phạt cô vì tội tự cho là đúng của mình.
Cô rất muốn biết, đêm nay Trầm Ngang sẽ nói gì với cô?
Là anh vẫn yêu em, hay là chúng ta không hợp, có lẽ nên chia tay?
Nhưng cô sẽ không bao giờ biết anh sẽ nói gì với cô, sẽ không bao giờ được gặp anh nữa.
Trong lúc cô tuyệt vọng cực độ thì đột nhiên cô nghe thấy giọng của Trầm Ngang.
Đứng dậy, cô nhìn thấy anh trong ánh lửa. Như là một vị thần từ trên trời xuống, cao lớn anh tuấn, chững chạc hiên ngang, phép thuật tuyệt đỉnh.
Anh là Trầm Ngang.
Là Trầm Ngang cô yêu tha thiết.
Trầm Ngang muốn xông lên để cứu Mộc Mộc, nhưng cầu thang đã bị thiêu cháy gần như sắp gãy, căn bản không thể bước lên.
Khói đen bốc lên tầng hai càng lúc càng dày đặc, Mộc Mộc bị cay mắt đến mức không thể mở mắt ra, cổ họng hít toàn khói khô khốc như muốn vỡ tung.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô chắc chắn sẽ bị hít quá nhiều khí độc mà chết.
Trầm Ngang bước vội đến chân cầu thang, giang rộng bàn tay, nói với cô: “Nhảy xuống.”
Giọng nói dịu dàng nhưng tràn đầy sức mạnh.
Mộc Mộc giơ tay che mũi, cơ thể vì ho dữ dội mà run run. Cô nhớ nhiều năm trước đây, cô trèo tường, mà anh cũng giang rộng giống thế này đón cô.
Nhưng lúc này cô đang đứng trên tầng hai, so với bức tường năm ấy cao hơn rất nhiều.
“Nhảy xuống, Mộc Mộc, tin anh.” Trầm Ngang lặp lại.
Anh mở rộng vòng tay, rộng mở vòng ôm của mình.
Bờ vai anh rộng lớn, lồng ngực vững chắc, ánh mắt dịu dàng.
Đó là vòng ôm cô khao khát gần hai năm trời, đó là Trầm Ngang cô mong nhớ gần hai năm.
Cô tin anh.
Mộc Mộc bước về phía trước, leo qua lan can, không chút do dự nhảy xuống.
Ánh lửa chiếu vào người cô, quần áo bay trong gió, cực kỳ giống một con bướm đêm rực rỡ.
Anh chuẩn xác đón được cô, giống như năm đó.
Mà suy nghĩ lúc này của anh cũng giống như năm đó -- người con gái này, anh sẽ không bao giờ buông tay.
Không bao giờ.
Trầm Ngang và Mộc Mộc may mắn chạy thoát khỏi đám cháy.
Mộc Mộc không có gì nghiêm trọng, nhưng Trầm Ngang vì đón được Mộc Mộc mà bị trật khớp, phải vào bệnh viện.
Cảnh sát nhang chóng điều tra ra người phóng hỏa, thì ra là đám người đến thu tiền bảo kê khi chiều, bởi vì không lấy được tiền cho nên ghi hận, sinh ra ác ý.
Sau khi biết được tin tức, Tần Hồng Nhan và Trầm Thịnh Niên lập tức lên máy bay, bay sang đây.
Trầm Thịnh Niên vừa trêu đùa với Angela, vừa khuyên nhủ Mộc Mộc: “Dì nhỏ, cô xem chú tôi yêu cô biết bao, vừa thay cô ngồi tù xong đã phải lao vào đám cháy cứu cô rồi, thật sự là một phút cũng không nhàn rỗi. Người đàn ông tốt như vậy không có người thứ hai đâu, cô mau mau làm thủ tục nhốt chú ấy đi.”
Mộc Mộc xấu hổ, đánh trống lảng: “Sao anh cứ thích quản chuyện chúng tôi thế hả? Có nhiều thời gian thì anh lo quản chuyện của mình đi.”
Trầm Thịnh Niên cảm thấy bị tổn thương: “Dì nhỏ, dì thật có thiên phú về khả năng lấy oán trả ơn đấy, nhớ ngày xưa tôi chạy qua chạy về làm chân liên lạc cho hai người có thấy cô nói vậy đâu nha.”
“Được rồi, Angela buồn ngủ rồi kìa, hai người đưa con bé về đi, Trầm Ngang ở đây đã có tôi chăm sóc rồi.” Mộc Mộc phất tay, như xua đuổi ruồi bọ.
Vì đã sinh con cho chú mình nên giờ Dì nhỏ có địa vị rất cao, Trầm Thịnh Niên chỉ có thể đồng ý, ôm Angela, dẫn Tần Hồng Nhan ra ngoài.
Từ sau khi hai người thoát ra khỏi đám cháy, cảnh sát, bác sĩ, phóng viên, người nhà thay nhau đến, cho nên đây là lần đầu tiên chỉ có hai người ở chung.
Trầm Ngang vẫn im lặng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như sắp tan thành nước. Mộc Mộc bị nhìn đến xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu nói: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Trầm Ngang thở dài: “Anh đang nghĩ, một người sao lại có thể đẹp đến như vậy?”
Mộc Mộc lại biến thành quả cà chua chín đã lâu không xuất hiện.
Quả nhiên, kỹ năng tán gái của đồng chí Trầm Ngang chỉ có tăng chứ không hề giảm.






“Có điều hai năm không gặp, em nặng hơn nhiều.” Trầm Ngang lại nói.
Cân nặng luôn là cấm kỵ của phụ nữ, sắc mặt Mộc Mộc nhanh chóng buồn bã: “Đúng vậy, sau khi sinh con cân nặng của em không thể khôi phục được nữa, anh thấy khó chịu sao?”
“Không phải khó chịu, mà là rất thích, bởi vì em nặng hơn là vì chỗ nào đó to hơn.” Trầm Ngang đen tối nói.
Mộc Mộc cố gắng khép miệng, nhưng lời khen này vẫn khiến cô bật cười.
Đồng chí Trầm Ngang thật đáng yêu.
Nước mắt của cô thấm vào áo anh, từng giọt từng giọt nóng bỏng thấm sâu vào trái tim anh.
Anh ôm chặt cô, cúi đầu, kiên định nói: “Anh đã đánh mất em nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới tìm về được, làm sao có thể bỏ lại em lẫn nữa đây.”
“Anh thề đi.” Mộc Mộc vẫn chưa chắn