XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341060

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1060 lượt.

lấy hào phóng làm tiêu chí như Tần Tống khi chứng kiến cảnh đó cũng thoáng sững sờ.
Số tiền đó đối với cả anh và Trần Dịch Phong mà nói, đều không phải là con số nhỏ.
“Cái này cứ coi như là quà cho đứa bé đi!” Trần Dịch Phong thả tấm chi phiếu giờ đã cháy rụi chỉ còn một mẩu xuống đất: “Chúc mừng hai người sắp được làm bố mẹ!”
Tần Tống định thần lại, không tình nguyện gật gật đầu: “Cảm ơn!”
“Để tôi nói vài câu với cô ấy!” Trần Dịch Phong nhả điếu thuốc rồi ném ra xa: “Tối nay tôi về rồi.”
***
Lúc nãy thấy Tần Tống bị Trần Dịch Phong thụi cho một đấm, Hàn Đình Đình suýt chút nữa lao xuống xe, vụ hai người đánh nhau ở nhà họ Trương lần trước quả thật quá khủng khiếp, mỗi khi nhớ đến ngày hôm đó Đình Đình vẫn không rét mà run.
Nhưng sau đó hai người đã hòa hoãn lại, thậm chí còn nói chuyện cười đùa nên cô cũng yên tâm hơn. Một lúc sau Tần Tống chạy tới, gõ nhẹ lên lớp kính xe đã hạ xuống một nửa, khom người hỏi cô với vẻ rất không cam tâm: “Anh ta muốn nói chuyện với em vài câu. Nếu em mệt rồi thì thôi!”
Đình Đình không hề do dự đẩy cửa bước xuống luôn, Tần Tống lại càng không vui, anh bĩu môi, gọi tài xế cùng mình lên nhà lấy hành lý, để cô với Trần Dịch Phong có thời gian nói chuyện riêng.
Dáng vẻ của Trần Dịch Phong vẫn giống hệt trước đây, lúc nào cũng yêu chiều xoa đầu cô rồi mỉm cười dịu dàng.
“Đình Bảo của chúng ta đã sắp làm mẹ rồi cơ đấy!” Anh hơi buồn bã thở dài một hơi: “Lần đầu tiên gặp em là khi em vừa mới được sinh ra, bé bỏng nhăm nhúm như con khỉ con, nhẹ đến nỗi tôi còn chẳng dám bế. Chớp mắt một cái đã bao nhiêu năm trôi qua rồi. Nhanh thật, em lại sắp sinh thêm một con khỉ con khác rồi!”
Cô cười ngượng nghịu, xoa nhẹ bụng mình, không biết nên nói gì.
Từ khi mang thai, những ngày tháng hạnh phúc ăn nhiều mà ngủ cũng nhiều khiến cho thân hình của cô mũm mĩm hơn trước rất nhiều, gương mặt vốn tròn trĩnh như trái táo đỏ đã bớt đi vẻ trẻ con, thay vào đó là vẻ trưởng thành đằm thắm. Trần Dịch Phong tỉ mỉ ngắm nghía những nét đổi thay đẹp đẽ cực kỳ xa lạ với mình, bàn tay anh đang nắm hờ bỗng siết chặt, rồi lại từ từ mở ra.
“A Tống nói không phải anh đối đầu mà là đang giúp đỡ anh ấy.” Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Dịch Phong, nở nụ cười trong vắt: “Lần trước ở nhà ông bà ngoại, em không biết nên mới nói với anh những lời đó, xin lỗi anh… Đừng giận em nhé!”
Trần Dịch Phong vờ nghiêm mặt lại: “Có gì đâu mà giận, dù sao thì em cũng đâu có tin tôi.”
“Không phải mà!” Cô cuống quýt: “Không phải em không tin anh, anh biết mà…”
Từ bé đến giờ, cứ mỗi lần căng thẳng là cô lại nói năng lộn xộn, giải thích rối rắm, điều này dĩ nhiên Trần Dịch Phong biết rõ hơn ai hết. Bao nhiêu năm qua, từng đặc điểm nhỏ nhặt trong tính cách của cô đều là những hồi ức đẹp đẽ nhất, sâu đậm nhất trong anh. Trần Dịch Phong vỗ vỗ đầu Đình Đình, anh cười toét miệng, dịu dàng nói với cô: “Dĩ nhiên là tôi biết em tốt đến mức nào! Dĩ nhiên tôi là người biết rõ nhất!” Anh ngừng lại, nuốt xuống câu tiếp theo mà mình đã định thốt ra, rồi lại nói: “Bao nhiêu năm qua, vị trí của em và Tiểu Đổng trong lòng tôi là như nhau.” Cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh, cũng vì thế mà Trần Dịch Phong mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Đình Bảo, gọi tôi một tiếng “chú” đi! Trước nay em chưa từng gọi, lúc nào cũng kêu thẳng tên tôi, chẳng biết tôn ti trật tự gì cả! Trước đây thì không sao, nhưng bây giờ có vẻ như tôi sắp được thăng chức làm ông trẻ rồi, không thể nói năng lộn xộn không có trên dưới như vậy mãi được!” Cuối cùng thì miệng anh cũng ngoác cả ra, rốt cuộc đã kết thúc rồi. Thực ra… cũng không khó khăn như anh nghĩ, mặc dù nó khiến anh đau lòng hơn anh vẫn tưởng rất nhiều.
Đình Đình luôn cúi đầu nên cô chẳng thể thấy được những tình cảm phức tạp thoáng hiện lên trong mắt anh. Đến khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì nụ cười lãnh đạm bình thản đã quay trở lại trên gương mặt Trần Dịch Phong, dường như từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, người mê muội nhất thời chỉ có mỗi mình cô mà thôi, dường như anh chưa từng cảm nhận được thứ tình cảm ấy chứ đừng nói đến việc rung động. Trong lòng cô có cảm giác thanh thản vì cuối cùng cũng đã buông bỏ được, cô nhìn Trần Dịch Phong mỉm cười, khẽ gọi một tiếng: “Chú!”
“Ngoan!” Đôi mắt của Trần Dịch Phong sâu hun hút không thể nhìn thấy đáy, anh với tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, một cái ôm lịch sự thân thiết đúng kiểu của người thân, vô cùng ấm áp: “Đình Bảo… phải luôn sống thật vui vẻ hạnh phúc, có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng sợ, lúc nào cần cũng có thể đến tìm tôi! Chỉ cần là việc tôi làm được thì tôi nhất định sẽ giúp đỡ! Tôi… chú chỉ cần cháu vui vẻ là được rồi. Nhớ nghe lời đấy!”
Lần đầu tiên đứng trước mặt cô mà anh lại nói năng lộn xộn như vậy.
Trong lòng Hàn Đình Đình có chút mông lung, nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ điều gì thì anh đã trở lại là Trần Dịch Phong vững chãi kiên cường không gì lay chuyển nổi.
“Được rồi, chú mà còn chưa đi chắc sẽ bị tên tiểu cầm thú nhà cháu ăn thịt mất!” Anh thoải mái trêu đùa, đưa cô đến bên xe Tầ