Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nghịch Thế

Nghịch Thế

Tác giả: Nhàn Nhân Hữu Nhàn

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341300

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1300 lượt.

ao phẫu thuật.
“Sao mà gấp gáp thế, đã xảy ra chuyện gì?”
Văn Chính Đông xoay người nhìn anh, “Bản lĩnh của Điền Kế Sơn tốt như vậy, cậu để cho cậu ta canh gác tại nhà không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Thiệu Duật Thần liếc nhìn anh ta, biết anh ta đang cười nhạo mình, “Nói việc chính đi!”
Văn Chính Đông tái mặt, không khí cả phòng yên tĩnh lại, “Người của chú Tứ muốn bàn bạc với Triệu Trung Sâm, nhưng họ Triệu kia không đích thân đi. Chuyện chúng ta đi tìm hắn, chỉ sợ không giấu diếm được, với tính cách của chú Tứ, bản thân không chiếm được thì ông ta sẽ không giữ lại, chúng ta có nên nhắc nhở hoặc là cung cấp bảo vệ cho họ Triệu kia không?”
Thiệu Duật Thần ngồi xuống sô pha bên người, anh tiện tay nhấc lên một cái gạt tàn thủy tinh ở bên cạnh, “Triệu Trung Sâm không ngốc, anh không thấy bây giờ nhà của hắn đề phòng rất nghiêm ngặt sao? Hơn nữa chúng ta bảo vệ hắn làm chi, chúng ta chẳng phải không muốn bị bắt chẹt à? Còn việc hắn sống hay chết chúng ta không nhúng tay vào nhiều như vậy.” Anh liếc xéo Văn Chính Đông, trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh ta.






Thời khắc nguy hiểm
Văn Chính Đông đi ra từ thư phòng của Thiệu Duật Thần mới biết được kỳ thật sự hiểu biết của anh ta về Thiệu Duật Thần giảm đi rất nhiều so với tưởng tượng của mình. Tựa như vừa rồi, anh ta chưa từng thấy qua Thiệu Duật Thần lãnh đạm đối với sinh mạng, sống chết và anh không quan hệ? Anh ta không hiểu, anh hy sinh lợi ích lớn như vậy cùng liên minh với Triệu Trung Sâm rốt cuộc là vì cái gì.
Khi Văn Chính Đông xuống lầu thì vừa lúc đối mặt với Mục Uyển Thanh, anh ta rất cung kính cúi chào cô ta, một câu người làm của cô ta vào lúc trưa khiến trong lòng Văn Chính Đông có chút không thoải mái. Mục Uyển Thanh quay đầu lại nhìn Văn Chính Đông cứ như vậy đi qua bên người, cô ta dừng bước chân, “Chính Đông!”
Cô ta xuống lầu, đối diện với anh ta đang đứng lại, “Chính Đông, chuyện lúc trưa, tôi thật sự xin lỗi, anh cũng biết tâm tình tôi không tốt.”
“Tôi biết, tôi không để ở trong lòng, cô cũng đừng để ý.” Văn Chính Đông cười cười. Lại nói Văn Chính Đông coi như là ân nhân cứu mạng của Mục Uyển Thanh, năm đó khi ba cô ta bị cảnh sát bắn chết, Uyển Thanh vẫn ở trong xe khóc lớn, lúc ấy Văn Chính Đông vẫn còn là một thằng nhóc mà cướp lấy cô ta dưới mắt cảnh sát. Cũng chính vì vậy, Thiệu Chấn Minh thu nhận Văn Chính Đông gan lớn cơ trí, để cho anh ta giúp đỡ tiểu Uyển Thanh.
Anh tiếp máy, không nói gì, nhưng mà khi lắng nghe, sắc mặt hơi khác thường, anh quay lại nhìn thoáng qua Mục Uyển Thanh đang đứng dưới lầu, trên mặt có một chút ý tứ không rõ ràng. Anh buông điện thoại, lập tức quay đầu hướng về phía thư phòng, xem ra muốn giấu diếm nhưng không được.
Việc này dường như là một loại ăn ý, Mục Uyển Thanh liền theo sau tiến vào. Thiệu Duật Thần biết Mục Uyển Thanh không phải là loại người dễ bị lừa gạt, anh cũng không dự định sẽ lòng vòng với cô ta, “Ngồi đi!” Anh hướng về Mục Uyển Thanh nói một câu, nhưng chính mình không ngồi xuống, anh đi vào phòng trong của thư phòng rồi nhanh chóng đi ra, trong tay có nhiều hơn một văn kiện.
Mục Uyển Thanh nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua thì biến sắc, “Anh điều tra em?” Mục Uyển Thanh cau mày, trong đôi mắt hiện lên vẻ khó tin. Cô ta còn vốn tưởng rằng Thiệu Duật Thần cho cô ta xem kế hoạch của anh.
Thiệu Duật Thần không ngồi, anh cứ đứng như vậy, hai tay đút vào trong túi quần, tay áo sơ mi cuốn lên tới khuỷu tay để lộ ra cánh tay săn chắc, khí thế có chút oai phong đáng sợ.
“Uyển Thanh, anh không điều tra em, anh chỉ là thu dọn một số di vật của anh cả, sau đó tra xét tìm hiểu nguồn gốc một chút chuyện đường dẫn buôn lậu ô tô trước kia có người lợi dụng Thiệu thị. Nhưng mà kết quả khiến anh rất bất ngờ!”
Mục Uyển Thanh muốn nói gì đó lại bị Thiệu Duật Thần ngăn cản, “Uyển Thanh, anh muốn em nói thật với anh, thái độ của em đối với chuyện này rốt cuộc là sao?” Đáng lẽ Thiệu Duật Thần rất tin và không hề nghi ngờ Mục Uyển Thanh nhưng lúc nhìn thấy phần báo cáo này anh có phần không biết xử lý. Rốt cuộc anh tiếp xúc quá lâu với thế giới bên ngoài, không biết bản thân mình chậm chạp hay là thế giới này biến hoá quá nhanh.
“Anh nói chuyện Thiệu gia rửa tay?” Mục Uyển Thanh cũng đứng lên, “Thiệu Duật Thần, đúng, chuyện này quả thật là do em làm, nhưng vốn là chị dâu của anh bày mưu đặt kế cho em, anh có biết vào lúc anh cả đưa ra tin đồn muốn rửa tay, rất nhiều những cá nhân có liên quan với chúng ta ngày trước đều lo lắng sẽ bị liên lụy, cho nên họ rời khỏi Thiệu thị, đồng vốn tài chính của chúng ta rất khó khăn.” Mục Uyển Thanh nghiêng đầu không nhìn anh, “Lúc đó anh đương nhiên được ung dung tự tại, mỗi ngày chỉ nghĩ đến bệnh nhân của anh và người phụ nữ của anh, nhưng anh cũng nên quan tâm đến việc trong nhà, quan tâm đến Thiệu thị!”
Vốn Thiệu Duật Thần từ trên cao nhìn xuống Mục Uyển Thanh làm khó dễ cô ta, không biết làm sao mà khoảng cách lúc này đã trở thành chính mình vô cùng xấ


XtGem Forum catalog