
Tác giả: Nhàn Nhân Hữu Nhàn
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341309
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1309 lượt.
g Ninh Hi.
Đoàn Dịch Lâm cười lạnh, “Một người cảnh sát đã từng tiếp nhận sự huấn luyện đặc biệt nếu dễ dàng bị doạ đến chết khiếp, chúng ta cũng sẽ không làm việc lén lút như vậy.” Nói xong hắn mím chặt môi, nhớ lại thời khắc cuối cùng của bọn họ, cô ta bẻ cổ tay của hắn ra sau, đầu gối chống lại hạ thân của hắn, bắt chéo hai tay của hắn sau lưng rồi đặt trên tường, “Tưởng Thiếu Dương, lần này các người xong đời, đừng vùng vẫy không cần thiết, tôi sẽ thay anh cầu xin quan toà.”
Hắn cúi đầu cười tự giễu, ba năm, mỗi một câu của cô nói với mình đến bây giờ vẫn còn có thể quanh quẩn trong đầu mình rõ ràng như vậy. Hắn đột nhiên có phần tò mò, người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thiệu Duật Thần, rốt cuộc là trùng hợp hay là sự trùng hợp do lãnh đạo cục tạo ra, trong lòng Đoàn Dịch Lâm chợt sinh ra ý tưởng muốn xem náo nhiệt, hắn không để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của Lư Bội Nghiên, hắn mở máy tính một lần nữa, nhìn người trên màn hình trong phạm vi, Thiệu Duật Thần và Uông Ninh Hi mỗi người nắm một tay của Cẩm Nhiên, họ cúi đầu nghe mục sư đọc điếu văn, bức tranh này khiến Đoàn Dịch Lâm cảm thấy đặc biệt chướng mắt. Tay hắn không thể khống chế trượt xuống, để giao điểm kia chậm rãi chuyển qua vị trí trái tim của Thiệu Duật Thần…
Hỗn loạn
Lư Bội Nghiên chỉ nhìn lướt qua thì đã bị hành động của Đoàn Dịch Lâm làm hoảng sợ, “Anh sẽ xuống tay với Thiệu Duật Thần?” Cô ta giữ chặt bàn tay của Đoàn Dịch Lâm, “Anh không phải điên rồi chứ, hiện tại anh không thể động vào hắn, anh quên lời chú Tứ đã căn dặn.”
Đoàn Dịch Lâm không để ý tới lời khuyên của Lư Bội Nghiên, hắn rút bàn tay khác ra ấn phím enter, nụ cười quỷ dị hiện lên khuôn mặt, trong chớp mắt liền biến mất.
Mục sư đọc xong bài điếu văn dài dòng, Thiệu Duật Thần ngẩng đầu, bỗng nhiên cảm thấy trước ngực có lực va chạm mạnh, cả người anh lảo đảo hai bước về phía sau, Mục Uyển Thanh xoay người vừa lúc che trước người anh, ngay sau đó viên đạn thứ hai xuyên qua bả vai của cô ta, máu tươi bắn lên người Thiệu Duật Thần. Mục Uyển Thanh theo tình thế nhào vào trước người anh, đưa ra vẻ mặt đau đớn.
Uông Ninh nằm sấp xuống theo bản năng, cô giấu Cẩm Nhiên ở dưới thân, trong phút chốc dường như nghe được thanh âm của của viên đạn bay qua bên tai mình, sau đó bên cạnh mình còn có người ngã xuống. Hiện trường lập tức hỗn loạn, đạn vẫn không ngừng bắn xung quanh, không có tiếng vang gì. Uông Ninh Hi rút ra một khẩu súng mà cô giấu ở trong lễ phục của Cẩm Nhiên, rồi nhanh chóng xoay người theo phương hướng 9 giờ về phía một thân cây bắn hai phát đạn, trong lúc đó có vật gì từ rớt xuống trên cây. Cô cũng không thấy rõ súng ở nơi nào, chỉ là dựa vào đường đạn của mấy viên đạn kia mà phán đoán thôi.
Anh xoay người nhìn Uông Ninh Hi ở bên cạnh, là sáng nay cô buộc anh mặc chiếc áo này vào, anh tự nhiên giữ chặt tay cô, cô đã cứu anh một mạng.
Đang lúc mọi người thổn thức không thôi, chú Tứ chậm rãi mở miệng, “Có phải nên kiểm tra một chút không, là ai nổ súng bắn rơi thứ này vào lúc tất cả mọi người đã tháo bỏ vũ khí, là ai có bản lĩnh lớn như vậy.” Vấn đề này tung ra lại khiến rối loạn một trận, mọi người thảo luận ào ào.
“Vào lúc đó chỉ có người người phụ nữ này và đứa nhỏ là không bị soát người.” Châu Quảng Sinh ở bên cạnh chú Tứ nói theo, ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía Uông Ninh Hi.
Sắc mặt Thiệu Duật Thần càng trầm hơn, anh trừng mắt nhìn Châu Quảng Sinh, “Ý anh là muốn lục soát người cô ấy?” Tiếng nói của anh mang theo sự khiêu khích, Châu Quảng Sinh sợ tới mức không dám lên tiếng.
“Duật Thần, nếu là người của cậu mang súng đi vào, cậu cũng phải ăn nói với mọi người chứ?” Chú Tứ vẫn như trước không thuận theo mà không buông tha vấn đề này, cơ hội tốt như vậy mà không diệt trừ một người nào, thật sự khiến ông ta có chút uất ức.
Thiệu Duật Thần nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khinh thường của chú Tứ, nếu thật là người của anh mang theo vũ khí đi vào, trái lại anh không thể nói rõ, Ninh Hi và Cẩm Nhiên cũng là anh cho qua không điều kiện, nếu không nói rõ ràng với mọi người, về sau anh sợ rằng không thể phục chúng.
“Không sao, tôi có thể để mọi người lục soát, trên người tôi không có vũ khí, Cẩm Nhiên cũng là do tôi chuẩn bị sáng nay, tôi biết cậu bé cũng không mang theo vũ khí gì cả.” Uông Ninh Hi tiến lên từng bước đứng ở bên cạnh Thiệu Duật Thần, cô đối mặt với mọi người mà không có một tia rụt rè và khủng hoảng, thanh âm cô rất lạnh nhạt mà lại khiến người khác có khả năng tin tưởng và nghe theo.
Thiệu Duật Thần thật không ngờ, giờ phút này cô lại bình tĩnh và thản nhiên như thế, anh đương nhiên tin tưởng cô không mang súng vào, nhưng có thể đứng ra chấp nhận chất vấn thì cũng khiến cho Thiệu Duật Thần nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa, hoá ra cô không phải chỉ là một người phụ nữ nhu nhược. Trong mắt anh loé ra tia sáng của sự khẳng định và tán dương, người anh lựa chọn quả không sai.
Chú Tứ dùng tay ra hiệu, lập tức có một ngư