
Tác giả: Nhất Ngột
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341689
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1689 lượt.
ra từ phòng bếp, khuôn mặt mở mịt không hiểu, nói: "Con theo ba đến thư phòng."
Tống Mộ Thanh nở nụ cười an ủi với mẹ, bước vào thư phòng. Vừa mới đóng cửa lại, một cái nghiên mực ném về phía cô, Tống Mộ Thanh nhanh nhẹn né được, nghiên mực thượng hạng kia cứ thế mà ném vào cửa.
"Đây là của hồi môn của mẹ con, vỡ thì ông ngoại sẽ không vui. Ba nên chọn thứ gì bền hơn để tiếp tục ném." Cô chẳng bị ảnh hưởng gì mà mỉm cười, đặt nghiên mực kia lên bàn.
"Con tự nói đi, con đã làm chuyện tốt gì rồi!" Tống Bình vỗ bàn trừng mắt.
"Con đã làm gì? Không hề làm bất cứ chuyện gì a." Cô giả vờ ngây ngô, chủ yếu muốn xem dáng vẻ thở hổn hển tức giận của ông.
"Con tìm..." Ông ta nói xong, đột nhiên ngừng lại.
"Con tìm ai à?"
"Hừ!"
Ông ta hung hăng trợn mắt nhìn cô, cũng không nói gì thêm. Vừa rồi nóng giận nhất thời định giáo huấn con gái, nhưng lại phát hiện cô cố ý, lúc này mới hiểu cô đã biết hết mọi chuyện, còn có thể nói một cách đúng lí hợp tình. Nhất thời lại càng thêm tức giận, khuôn mặt tím ngắt xen lẫn với đỏ bừng sau khi uồng rượu.
"Nếu ba không có chuyện gì đề nói vậy con sẽ đi ngủ." Cô ngáp một cái, nói xong cũng đi ra ngoài.
Ngoài cửa mẹ cô đã lo lắng đứng chờ, vừa thấy cô đi ra liền hỏi: "Con đã làm gì chọc giận cha con, mẹ nghe thấy tiếng ông ấy ném thứ gì đó, tóm lại đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, con đi ngủ đây, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi." Cô vòng qua người mẹ, bước vào phòng mình.
Thời tiết thành phố C bắt đầu lạnh, Tống Mộ Thanh sau khi tắm xong chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng, tóc vẫn còn ướt, liền đứng nghiêng tựa người trên cửa, tiện tay cầm lên một quyển sách trên giá sách.
Sau một lát, bên ngoài dường như có tiếng ồn ào, cô nhíu nhíu mày, đang muốn đi ra ngoài chợt suy nghĩ gì đó rồi quay lại.
Theo tính tình của mẹ cô, sẽ không phải là cãi lộn, Nếu nói đến "gây lộn" thì chỉ là ba người cùng nhau như khỉ làm xiếc nhảy lên nhảy xuống cộng thêm một chút tức giận mà thôi.
Nhà ông ngoại cô cũng coi như là nhà có nề nếp, thanh danh, mẹ cô trước khi xuất giá cũng được nuôi dạy cực kỳ tốt, lại thêm mẹ thích vẽ tranh, tính tình càng thêm trầm tĩnh. Sau này gả cho cha cô liền như trí nhớ của Tống Mộ Thanh. Mẹ cô chỉ là vì cha trọng nam khinh nữ mà cùng cha náo loạn một trận.
Tống Mộ Thanh từ nhỏ đã không hiểu mẹ cô làm như thế nào mà gả cho một người như cha cô được. Sau lại nghe câu "con gái là người tình kiếp trước của cha" cô lại càng không hiểu, bản thân mình kiếp trước có ánh mắt gì mà lại coi trọng ông?
Đến cửa bệnh viện, đã qua giờ ăn sáng một chút. Tống Mộ Thanh trong lòng phiền muộn, ở trên đường đi đã sớm đem việc mang điểm tâm cho Tam Tử quên mất không còn chút nào. Lúc này nhìn thấy bên cạnh bệnh viện có quán ăn ven đường, lúc này mới vỗ ót nghĩ tới.
Mua sữa đậu lành cùng bánh tiêu, giơ hai đầu túi nilon đến phòng bệnh.
Tam Tử vốn là vẻ mặt tươi cười nghênh đón cô, nhưng vừa nhìn thấy hai túi nilon trên tay cô, mặt lập tức sụp xuống, lão đại không vui nhìn cô.
Đem cho ngươi điểm tâm như thấy này thôi. Coi như ăn thịt cá nhiều, giờ ăn như thế này coi như là ăn chay." Cô đem sữa cùng bánh tiêu để lên chiếc tủ nhỏ đầu giường, cùng anh Binh giường bên cạnh đang gấp chăn vuông như khối đậu hũ chào hỏi.
"Sao chỉ có một mình anh?" Cô hỏi.
Anh Binh sờ sờ đầu, thật thà cười cười: " Hắc hắc, bình thường ở trong bộ đội không thể tùy tiện ra ngoài, lão Trương đi ra ngoài mua chút đồ."
"Đoàn trưởng của các anh đâu rồi, thế nào lại không tới thăm anh?"
Anh Binh có chút nghi ngờ. Đoàn trưởng bận rộn như vậy, người có thể ngày ngày đến bệnh viện thăm một tên lính quèn hay sao? Chỉ là anh vẫn trả lời đàng hoàng, thuật lại lời nói của đoàn trưởng: "Hai ngày nữa sẽ trở lại thăm cậu." nói cho Tống Mộ Thanh.
"Đúng rồi, tính tình đoàn trưởng của các anh như thế nào?" Cô lại hỏi.
"Đúng vậy a, như thế nào?"
"Không có gì, cũng rất hiếm thấy. Lần trước tôi thấy đoàn trưởng các anh đi cùng một người phụ nữ rất xinh đẹp, có phải là bạn gái của anh ấy?"
Anh Binh chợt nở nụ cười: "Làm sao có thể, đoàn trưởng của chúng tôi không có bạn gái. Hơn nữa bình thường đoàn trưởng luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng, có cô gái nào yêu mến anh ấy cũng bị hù dọa mà chạy mất."
Tống Mộ Thanh suy nghĩ một chút rồi cười cười, quay đầu lại liền đụng phải ánh mắt như dao găm của Tam Tử.
"Làm sao?"
"Cậu hỏi người ta nhiều như vậy là có ý gì?"
"Mình muốn làm gì thì kệ mình chứ sao.Cậu làm gì thế?"
"Cậu nghĩ muốn làm gì mình không cho cậu làm thế!"
"Cậu không muốn cho mình làm mình càng muốn làm đấy!"
" Tống Mộ Thanh!" Tam Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
"Làm sao?"
"... ...."
Tống Mộ Thanh gần đây thật chịu khó đến bệnh viện, chịu khó đến mức Trần Mặc Mặc cho là cô có tình cảm vượt quá tình bạn với Tam Tử.
Cô tỉ mỉ nhìn Tam Tử năm phút đồng hồ, khiến cho Tam Tử cảm thấy rợn hết cả tóc gáy, cảm giác cô dường như sắp nhào lên xem anh là khúc xương mà gặm.
"Than