
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341769
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1769 lượt.
ình lại bị Thẩm Tiếu Phi lừa, tức quá hừ một tiếng nói: “Nghe nói Gia Luật Tòng Phi tàn bạo hung hãn, lấy con a đầu này, dù ai giày vò ai cũng có lợi cho chúng ta”.
Đỗ Hân Ngôn chỉ cười không nói gì, Vệ Tử Hạo thì tức đến nỗi rượu cũng không thèm uống, hạ lệnh cho thị vệ trông coi cửa phòng, không cho phép Tiếu Phi ra ngoài nửa bước.
Bị giữ chân trong phòng càng khiến Tiếu Phi lòng nóng như lửa đốt, Đỗ Hân Ngôn khẽ nói với nàng hai tiếng “Yên Nhiên” là có ý gì? Là Yên Nhiên đã rơi vào tay Đỗ Hân Ngôn hay là có ý gì khác?
Nhìn đám thị vệ như mấy cái cọc gỗ ngoài cửa phòng, nàng chỉ có thể chờ đợi Đỗ Hân Ngôn đến tìm mình.
Nhưng mấy ngày trôi qua, Đỗ Hân Ngôn còn không bước qua cửa phòng nàng. Buổi tối Tiếu Phi nhìn lên nóc nhà, trông mỏi cả mắt cũng không thấy động tĩnh gì. Hay là chàng cố ý để nàng lo lắng? Tiếu Phi bỗng tỉnh ngộ, nghiến răng nghiến lợi nghĩ cách báo thù.
Ngày thứ tư, hành lý đã sắp xếp xong, Tiếu Phi lại mặc áo đỏ tân nương, đeo lại toàn bộ trang sức, lên thuyền.
Lần này Vệ Tử Hạo đích thân đứng bên ngoài khoang thuyền, sợ lại xảy ra chuyện gì.
Sứ đoàn thuận lợi vượt qua Hoàng Hà, sứ giả Khiết Đan đã đợi sẵn bên bờ sông, sau mấy lời hàn huyên, sứ đoàn của thiên triều thẳng tiến thành U Châu.
Sau khi đến dịch trạm không lâu, có tiếng truyền báo, Gia Luật Tòng Phi đến bái kiến.
Tiếu Phi cảm thấy thật thê lương, bất giác nghĩ về tình cảnh lúc thả Gia Luật Tòng Phi.
Người Gia Luật Tòng Phi toát ra sát khí, ánh mắt lạnh như băng. Ngay cả khi ở bên Cao Duệ, nàng cũng không có cảm giác sợ hãi này, nên lúc đó nàng không dám nói ra tên thật của mình mà mạo nhận làm Tứ công chúa Cao Vãn. Bàn tay đặt trên bàn của Tiếu Phi hơi run run, nàng đã tự tạo nghiệt, còn biết trách ai?
Nàng nắm chặt tay, rồi nhìn nắm đấm cười. Nàng còn sợ gì chứ? Nếu thật là Cao Duệ đã chết trên chiến trường thì cùng lắm nàng cũng chỉ có thể sống một năm rưỡi nữa thôi. Sinh mệnh của mình nằm trong tay người khác, sống thế nào lại do nàng quyết định.
Ngọc Hoa mỉm cười nói: “Em đang mong nhìn mặt vương tử Khiết Đan phong lưu anh tuấn của tiểu thư”.
“Trong thỏa hiệp lần này người Gia Luật Tòng Phi muốn có là Tứ công chúa. Giờ đổi thành ta, Ngọc Hoa, em nói xem Gia Luật điện hạ đến để thăm hỏi hay là đến để kiếm chuyện?”.
Đã vào tháng năm, đầu hạ, mặt trời thiêu đốt, thành U Châu không có chút gió.
Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo đều chưa từng gặp Gia Luật Tòng Phi, cùng hiếu kỳ đệ nhất dũng sĩ Khiết Đan đã từng mấy lần dẫn quân xâm phạm phương Nam.
Đầu tiên là tiếng vó ngựa rầm rập, cuốn tung bụi đất phía xa. Chỉ trong nháy mắt, hơn mười kỵ sĩ cưỡi ngựa hùng dũng tiến vào cổng dịch trạm. Thị vệ đứng canh ngoài hiên mặt mũi biến sắc, cố không lùi lại, nhưng mắt đã nhắm tịt. Vệ Tử Hạo nhướng mày, tay cầm chắc kiếm, lại thấy Đỗ Hân Ngôn vẫn ung dung thoải mái, mặt tươi cười.
Nghe một tiếng hí dài, ngựa dừng sững lại trước hiên nhà. Người cầm đầu mặc áo bào lụa tía, trán đeo một viên ngọc đỏ, tóc đen để xõa, sống mũi thẳng, mắt lạnh tựa núi băng. Sau lưng là mười tám thị vệ chiều cao tương đồng, mình mặc áo xanh viền đỏ, lưng dắt dao bạc, chân đi giày da bò, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Người dẫn đầu nhảy xuống ngựa, đám thị vệ cũng làm theo, động tác dứt khoát rõ ràng, chỉnh tề đồng nhất, đứng vững phía sau.
Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo nhìn nhau, thị uy hay thật.
Khóe môi mỏng của người dẫn đầu hơi động đậy, phát ra tiếng cười vô cùng hào sảng: “Nghe nói An Quốc hầu uy vũ khắp thiên triều dẫn sứ đoàn đã đến, Gia Luật Tòng Phi trong lòng ngưỡng mộ anh hùng nên vội đến đây, Đỗ hầu gia đi đường bình yên chứ?”. Ánh mắt lại dừng ở Vệ Tử Hạo.
Vệ Tử Hạo bối rối đứng sang một bên.
Gia Luật Tòng Phi chăm chú nhìn Vệ Tử Hạo, lúc này mới cười nói: “Tòng Phi không nhận nhầm người, mà là ngạc nhiên khi thấy thiên triều ngoài Đỗ hầu gia, còn có cả bậc anh hùng cũng không kém phần khí thế với hầu gia”.
Nhìn phục sức, phục sức của hầu tước và đô vệ sứ khác nhau khá nhiều, Gia Luật Tòng Phi không thể nhận nhầm người, rõ ràng là có ý chia rẽ hai người. Đỗ Hân Ngôn mặt tươi cười, nghĩ bụng muốn thăm dò khí độ của ta sao? “Điện hạ thật có mắt nhìn. Đã nghe nói phái Đàm Nguyệt của Trung Nguyên chưa? Vệ đại nhân còn là giáo chủ phái Đàm Nguyệt”.
Lần đầu gặp Gia Luật Tòng Phi, Đỗ Hân Ngôn biết những lời Tiếu Phi nói không sai. Thấy Gia Luật Tòng Phi tuấn tú phong độ thì trong lòng càng cảm thấy bực tức, chỉ có thể chửi thầm Gia Luật Tòng Phi trong bụng, còn ngoài mặt thì vẫn tươi cười, cử chỉ nho nhã, như là chẳng hề biết chút võ công nào.
Nghe đến ba chữ “phái Đàm Nguyệt”, mắt Gia Luật Tòng Phi vụt sáng, ngoài miệng thì tán dương: “Phái Đàm Nguyệt hàng trăm năm nay huấn luyện hộ vệ tận trung với chủ nhân, chưa từng có ai phản bội lại giáo phái. Vệ giáo chủ chính là đại hiệp Vệ Tử Hạo chưa từng thất bại nổi tiếng võ lâm đúng không?”.
Sắc mặt Vệ Tử Hạo lộ vẻ bối rối, chàng chưa từng thất bại, nhưng cũng chưa bao giờ thắng nổi Đỗ Hân Ngôn, chàng trả lời: “Nay hạ quan đã trở thành ngự tiền