
Oa Gia! Anh Là Tổng Giám Đốc Sao?
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341745
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1745 lượt.
hoàng tử Duệ vào Tết đèn Nguyên Tiêu. Duệ tặng thị nữ Vô Song hộ vệ”.
Một người con gái được hoàng tử Duệ coi trọng, dung mạo sao có thể xấu xí đến mức đó được?
Sự hiếu kỳ trong lòng khiến Đỗ Hân Ngôn chẳng buồn so đo với Vệ Tử Hạo. Chàng đóng cửa lại, chăm chú nín thở cẩn thận mở cuộn tranh.
Thoáng qua vài nét phác họa diêu hồng ngụy tía mẫu đơn hoa nở, bên cạnh đề một câu thơ:“Muốn tìm sắc thật của mẫu đơn/ Tháng tư Lạc Dương hoa khắp thành”.
Bấm ngón tay tính, còn mười ngày nữa là đến hội hoa mẫu đơn Lạc Dương. Đỗ Hân Ngôn một mình uống rượu, mỉm cười với cuộn tranh. “Thẩm Tiếu Phi, nàng thật là thù dai. Hội hoa mẫu đơn ở Lạc Dương và hội thư hồ Mạc Sầu ở kinh thành mở cùng ngày. Nàng muốn để cho tất cả mọi người đều biết ta vì nàng mà bỏ rơi Thiển Hà lặn lội đến Lạc Dương dự hội ư?”.
Chàng lắc lắc đầu, nghĩ tới khuôn mặt đáng sợ đó, trong lòng lại trào lên nỗi nghi hoặc. Không lẽ ánh sáng u ám trong phòng tối khiến khuôn mặt biến đổi mà chàng không nhận ra? Hồi lâu sau Đỗ Hân Ngôn thở dài đánh sượt, chàng không thể không thừa nhận mình rất muốn thấy dung nhan của Thẩm Tiếu Phi, rất muốn tìm hiểu vụ án Giang Nam, trong chốc lát, khuôn mặt chàng thoáng nụ cười hồ ly tinh quái.
Chàng rất muốn biết, nếu tất cả mọi người đều biết chàng đưa Đinh Thiển Hà đi Lạc Dương ngắm hoa mẫu đơn, Thẩm Tiếu Phi lao đến đó đợi chàng thì sẽ thế nào.
Mọi ấm ức bỗng chốc tan biến hết, Đỗ Hân Ngôn sảng khoái uống hết vò rượu.
Mẫu Đơn Tranh Sắc
Em đưa tay mân mê yên chi hồng trên mái tóc mà tự nói với chính mình, mặc cho muôn hồng ngàn tía khoe sắc với chàng, rồi sẽ có một ngày chàng chỉ còn biết đến sắc hoa bạch ngọc…
Tháng ba thành Lạc Dương hoa nở như gấm, cả mương máng ngòi rạch cũng thơm lừng hương hoa.
Đây là dịp hiếm hoi những nhà danh gia vọng tộc mở cửa vườn mời khách tham quan trăm hoa khoe sắc. Lại có đồng nhi chuẩn bị sẵn bút nghiên giấy mực, nếu có tài tử giai nhân tức cảnh sinh tình thì có thể mài mực đề thơ, rồi gọi thợ bồi bồi giấy, treo tranh trước cổng, lấy thế làm tự hào.
Nhiều tiểu viện cổng tre, đa phần mưu sinh bằng nghề trồng mẫu đơn thì hy vọng được giá hơn trong dịp tết lễ này. Người ta đem bày các chậu mẫu đơn ra bên ngoài hàng rào trúc, hương thơm ngây ngất khắp nơi.
Thẩm Tiếu Phi đứng trên quán rượu, ánh nắng chan hòa khiến nàng nhớ lại hình ảnh Đỗ Hân Ngôn nằm trên bãi Đá Đen, ánh nắng ấm áp, gió ấm áp, bãi cỏ xanh rì cũng ấm áp, trời xanh trong không một gợn mây, cả trời đất yên tĩnh chỉ có chàng và nàng. Đôi mắt Tiếu Phi thoáng một nét cười ấm áp, mải mê nhìn theo hình bóng của Đỗ Hân Ngôn, thấy khuôn mặt tươi cười của Đinh Thiển Hà quay về phía tửu lầu. Là mưu kế sao? Cũng chưa biết được là ai tính kế ai. Tiếu Phi khẽ gọi: “Vô Song!”.
Vô Song giương cung, mũi tên lao vút đi bay thẳng về phía Đinh Thiển Hà.
Đỗ Hân Ngôn nghe thấy tiếng gió, vội kéo Đinh Thiển Hà về phía sau, rồi quay người vút lên không trung, mũi chân đá bay mũi tên. Ai ngờ từ mũi tên bung ra bột thuốc mê, nổ bung ra một đám khói màu xanh lá cây, Đỗ Hân Ngôn hít phải thì hoa mắt chóng mặt, kéo vội Đinh Thiển Hà tránh vào một ngõ nhỏ.
Đỗ Hân Ngôn thoáng nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Đinh Thiển Hà, chàng cố sức mở mắt thì thấy một bóng áo trắng xuất hiện, chàng cố sức bắt lấy nhưng không thể gắng gượng được thêm, lảo đảo ngã xuống.
Tiếng đàn văng vẳng đâu đây, xen lẫn tiếng cười như tiếng chuông bạc, cả tiếng gió thổi xa xa.
Đỗ Hân Ngôn mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong một gian nhà gỗ, bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rực. Thiển Hà đâu? Chàng lo lắng ngồi dậy, thấy khắp người không có thương tích gì. Nghĩ đến bóng áo trắng trước lúc ngất đi, chàng khẽ chau mày, lại là Thẩm Tiếu Phi? Nàng ta muốn làm gì? Nàng ta sẽ làm gì Đinh Thiển Hà?
Đỗ Hân Ngôn càng nghĩ càng lo lắng, vội vã xuống giường, mở cửa.
Bên ngoài cửa, hàng rào trúc đầy hoa, cảnh đẹp như chốn bồng lai.
Ánh nắng chan hòa, bướm ong bay lượn. Các loại mẫu đơn hiếm quý như được trồng tùy hứng, cực kỳ ăn ý với hòn non bộ và hồ nước trong vườn.
Ở giữa biển hoa là một người con gái áo trắng, đeo mạng che mặt, hai bím tóc buộc đơn giản bằng chiếc hai chiếc kẹp tóc bằng bạc, mặc cho suối tóc đổ xuống dưới lưng. Nàng ta ngồi đó, nhìn chàng bằng ánh mắt hết sức hiền hòa, Đỗ Hân Ngôn chẳng còn tâm trí nào mà ngắm mẫu đơn.
“Màu trắng khiến người con gái xinh đẹp hơn. Nhưng mà, màu trắng cũng quá lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần”. Đỗ Hân Ngôn nhìn thấy nàng ta lại nhớ đến một vạn lạng bạc nên cố tình châm chọc. Chàng nhìn qua chỗ khác, ngắt lấy một bông yên chi hồng đang sắp nở làm ám khí, vung tay ném vút đi.
Một chấm hồng lẫn theo tiếng gió phóng vèo qua, cắm vào tóc nàng, Thẩm Tiếu Phi cũng chẳng thèm giơ tay lên, giọng châm biếm: “Màu sắc đáng yêu này chỉ xứng với Đinh cô nương. Hổ yên chi trên ngựa yên chi, hổ yên chi xấu hổ đỏ mặt”.
Đỗ Hân Ngôn nheo mắt, trong lòng càng thêm cảnh giác. Xem ra Thẩm Tiếu Phi