Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nghìn Kế Tương Tư

Nghìn Kế Tương Tư

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1341753

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1753 lượt.

i bắt Vô Song tự vẫn, tiểu thư đừng ngăn cản là được”.
Tiếu Phi ngẩn người.
Yên Nhiên ngạc nhiên lầu bầu: “Vô Song nói linh tinh gì thế?”.
Tiếu Phi đăm đăm nhìn theo bóng Vô Song, lẩm bẩm: “Ta biết ngay nàng ta là người thông minh mà”.






Thả Địch Về Phương Bắc
Từ rất lâu, em đã biết đến câu nói Người trên giang hồ không thể làm theo ý mình. Thả Gia Luật Tòng Phi, em đã trở thành kẻ thù của chàng. Niềm vui duy nhất của em là qua bức tường của hậu hoa viên, ánh mắt chàng nhìn em hồi lâu không dứt…
Tuy đã vào cuối xuân, nhưng trăm hoa vẫn đua nhau khoe sắc thắm, cây cối đâm chồi nảy lộc.
Bên ngoài kinh thành, phía gò đống bên sông xuất hiện một đám người ngựa, áo thắm ngựa hăng, khí thế hăm hở, đúng tuổi thiếu niên.
Dẫn đầu là một bóng áo đỏ, theo sát phía sau là một vị công tử cưỡi con tuấn mã màu vàng. Ống tay áo trắng phần phật tung bay trong gió, vạt áo thêu hình một con rồng bạc, sống động chuyển mình như bằng xương bằng thịt, càng làm nổi bật dáng người như ngọc, dáng ngựa như rồng.
Thiển Hà vốn thích cưỡi ngựa săn bắn, an nhàn ngắm cảnh đâu phải sở thích của nàng, thế nên vui vẻ gật đầu, hai người nhìn nhau ra hiệu, rồi thúc ngựa lao đi.
Con ngựa tía của Thiển Hà là loài ngựa nòi, ngựa của Cao Duệ cũng không kém cạnh gì. Trong chốc lát chỉ còn thấy một bóng đỏ và một bóng trắng đuổi theo nhau trên bình nguyên rộng lớn.
Đinh Thiển Hà bản tính hiếu thắng, không chịu bỏ qua con vật nào, chỉ muốn thắng Cao Duệ. Thấy tình thế không phân thắng bại thì trong lòng càng cuống, nhưng ngoài mặt vẫn cười vang sảng khoái.
Không lâu sau, hai người đã gần tới dốc núi. Bỗng đâu một người một ngựa chạy tới, chặn ngang Thiển Hà.
Nàng mở to mắt trừng trừng nhìn theo Cao Duệ lao tới chân núi trước, bực tức vô cùng, vung roi về phía người đó: “Huynh đến đây làm gì?”.
Người đuổi theo chính là Đỗ Hân Ngôn. Đinh Thiển Hà giận không chịu gặp mặt, Hân Ngôn vội vã hoàn thành công vụ, cố gắng dành chút thời gian đến Đinh phủ, nghe nói tiểu thư đã cưỡi ngựa ra ngoài thành săn bắn. Đỗ Hân Ngôn ra khỏi kinh thành, nhìn thấy Đinh Thiển Hà và Cao Duệ đang cưỡi ngựa thi, trái tim bỗng như bị ai bóp chặt. Hai vị hoàng tử đấu với nhau, chàng không muốn Thiển Hà bị vướng vào vòng xoáy đó. Thế là chàng thúc ngựa phi đến, chắn ngang Thiển Hà.
“Thiển Hà, vẫn giận ta sao?”. Đỗ Hân Ngôn cười rạng rỡ, không tránh né, nhận lấy một roi ở khuỷu tay, nén đau tóm lấy dây cương con ngựa của Thiển Hà.
Đinh Thiển Hà hứ một tiếng, nhìn thấy Cao Duệ đã chậm rãi quay lại. Thiển Hà không muốn Cao Duệ nhìn thấy mình và Đỗ Hân Ngôn đấu khẩu, vẫn nguyên khuôn mặt tức giận, mắng: “Đỗ công tử chuyên nói lời ngọt ngào, tiếng tăm của Tiểu Đỗ Kinh Thành ai mà không biết, đi đến đâu cũng biết lấy lòng các cô nương. Ta không giận. Đỗ công tử thả tay ra”.
Đỗ Hân Ngôn cuống lên: “Hôm đó ta sợ muội rơi vào tay nàng ta nên mới cố ý nói vậy”.
Đinh Thiển Hà liếc xéo sang, rồi cười gằn hai tiếng, học theo kiểu nói của Đỗ Hân Ngôn: “Thẩm tiểu thư đa tài đa nghệ, khiến tại hạ rung động từ lâu. Sông Cừ Phù thưởng thức bát cháo sen hương thơm ngào ngạt. Núi Lạc Phong đàn ngân chim hót làm tri kỷ, một tách thanh trà càng thấm vào gan ruột. Tích Thúy Viên ngắm tuyết thưởng rượu, hồ Tiểu Xuân như say với gió xuân. Hi hi, người ta đã rửa tay xuống bếp nấu canh ngon cho huynh, vừa là tâm giao vừa là tri kỷ, lại còn ngắm tuyết thưởng rượu, Tiểu Đỗ, huynh còn tìm ta làm gì?”.
Đỗ Hân Ngôn cười khổ sờ, Thiển Hà đâu có biết những gì chàng nói lúc đó đều hoàn toàn trái ngược, ăn cháo ba đậu, uống trà hoàng liên, rượu có độc. Đang định biện bạch thì Cao Duệ đã tới gần. Hân Ngôn hạ giọng nói: “Cô nương đó cố ý chơi khăm ta”.
Đinh Thiển Hà càng tức giận: “Chơi khăm huynh, thế tại sao cô nương đó lại không chơi khăm người khác?”.
“Ai chơi khăm ai?”, Cao Duệ cưỡi ngựa lại gần, nghe vậy liền hỏi.
Đinh Thiển Hà nhanh miệng: “Thiên kim tiểu thư của Thẩm tướng chơi khăm Tiểu Đỗ Kinh Thành. Tam điện hạ thử nói xem Thẩm tiểu thư đoan trang hiền hậu chẳng bao giờ ra khỏi khuê phòng có biết chơi khăm người khác không?”.
Cao Duệ vừa nghe vừa lơ đãng nhìn quanh, chẳng ngờ gặp ngay ánh mắt của Đỗ Hân Ngôn.
Đỗ Hân Ngôn nhìn chằm chằm vào mắt Cao Duệ, không hề có ý định thoái lui, rồi vẫn ngồi trên ngựa chắp tay hành lễ: “Tam điện hạ cưỡi ngựa bắn tên ngày càng điêu luyện! Thiển Hà nói thật oan cho ta quá! Năm ngoái trong hội thơ hồ Mạc Sầu vô ý đề thơ khiến Thẩm tiểu thư tức giận. Thẩm tiểu thư đã bỏ thuốc trong chè và cháo, vừa ăn vừa chịu khổ. Đúng là tự tạo nghiệt!”. Nói xong quay sang phía Thiển Hà, ánh mắt chan chứa tình cảm xen lẫn đôi chút trách móc.
Đinh Thiển Hà bỗng nhớ ra bài thơ ấy, biết là mình đã trách nhầm Đỗ Hân Ngôn, nhưng trước mặt Cao Duệ thì không thể xuống nước trước, nên quay ra chỗ khác.
Đỗ Hân Ngôn nói những lới này là muốn cho Đinh Thiển Hà hiểu ra, thấy vẻ mặt của nàng, biết là nàng đã nguôi giận, nụ cười ở khóe miệng cũng sâu h