Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nghìn Kế Tương Tư

Nghìn Kế Tương Tư

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1341657

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1657 lượt.

Tiếu Phi, nghe nói nàng không đi xem đèn thì mặt xị xuống, nhìn Tiếu Phi vẻ khẩn thiết, giận dỗi nói: “Tiểu thư không đi, em cũng không đi”.
Khuôn mặt của Vô Song không một cảm xúc.
Tiếu Phi vẫn tươi cười: “Thôi được rồi, một năm có một lần. Đi thôi, chúng ta đi xem đèn”.
Khuôn mặt Yên Nhiên rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt đầy háo hức.
Tiếu Phi liếc nhìn Vô Song, vẫn một khuôn mặt vô cảm. Tiếu Phi bước qua Vô Song, nói: “Ngươi đoán xem lần này hắn sẽ phạt ngươi thế nào?”, rồi cười khẩy, mặc áo choàng, thong thả bước đi.
Trong đầu Vô Song thoáng qua ánh mắt tức giận mà như không của Cao Duệ. Hình như cả Cao Duệ và Thẩm Tiếu Phi đều coi nàng là quân cờ để thăm dò đối phương. Hai năm nay, Tiếu Phi khòng ngừng gây chuyện và giày vò khiến nàng đôi lúc cũng mất kiên nhẫn. Đúng là nàng rất ghét thiên kim tiểu thư của tướng phủ, nhưng cứ nghĩ đến tình cảnh Cao Duệ cứu mình, trái tim Vô Song lại bình tĩnh lại, giống như ném một viên đá xuống giếng cổ sâu hun hút, mặt giếng chỉ lăn tăn gợn sóng rồi lại phẳng lặng êm đềm.
Dòng người đông đúc, phố xá lấp lánh ánh đèn.
Ba người chủ tớ nhà Tiếu Phi đeo mặt nạ cười đứng đoán câu đố bên ngọn đèn hoa sen. Bỗng Tiếu Phi nghe thấy một giọng lảnh lót: “Tiểu Đỗ! Chàng giúp ta thắng lấy cây trâm kia đi”.
Nàng nhìn về phía tiếng nói, trước mắt như sáng lên. Ánh đèn soi dáng một người con gái kiều diễm, dung mạo như hoa, mặc một chiếc áo hoa màu hồng nhạt, váy màu xanh đá, khoác áo choàng màu đỏ, trên cổ quấn một chiếc khăn choàng lông cáo trắng làm nổi bật khuôn mặt như vầng mây bạc ôm trăng. Người con gái đó đứng dưới ngọn đèn hoa, giơ tay nắm lấy câu đố lụa, như sợ ai tranh mất.
Cùng lúc đó, một bóng áo xanh bước vào tầm mắt của Tiếu Phi, Đỗ Hân Ngôn theo sau tươi cười đến bên người con gái, ngẩng lên nhìn câu đối đèn. Vì tập trung, khuôn mặt hơi ngẩng lên, lộ rõ vầng trán thông minh mịn màng và những đường nét nhìn nghiêng thanh tú. Cái dáng đứng chắp tay sau lưng ấy, lại một lần nữa gợi lên ký ức của Tiếu Phi.
Tiếng cười vang vọng bên tai nàng. Đỗ Hân Ngôn giành được cây trâm cài vào mái tóc người con gái. Nụ cười xinh đẹp của cô gái và vẻ dịu dàng của chàng trai bỗng khiến Tiếu Phi thầm cảm thấy hâm mộ.
Nàng ngẩn người nhìn chiếc đèn hoa sen trước mắt, xuyên qua ánh đèn mờ ảo, dừng lại ở hai người họ. Tiếng cười như vọng lại từ một nơi nào xa lắm, còn nàng, chỉ nghe thấy tiếng đập của trái tim mình. Cảm giác cô đơn khiến Tiếu Phi sợ hãi, nàng cố ép mình thu lại ánh nhìn, tập trung vào câu đố đèn, nhưng hàng chữ trên đó bỗng trở nên mơ hồ, nhòe nhoẹt trong ánh sáng không sao nhìn rõ được.
Nàng cũng không biết họ đi từ lúc nào, cho đến khi người đi đường kháo nhau: “Đỗ công tử và Đinh tiểu thư thanh mai trúc mã, đúng là trai tài gái sắc”.
“Phương phi xuân rơi lệ; Thiển hà hạ khoe hương”. Nghĩ đến câu thơ ấy, hai con mắt phượng bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Câu đố nào mà có thể làm khó nàng? Nàng nhìn gì mà lâu thế?”. Một giọng nói trầm trầm vang lên ngay bên cạnh.
Tiếu Phi hơi giật mình, ngước mắt nhìn thấy một khuôn mặt đang khóc, thì cười nói: “Ai cũng mua mặt nạ cười, sao chàng lại khác người thế?”.
“Ta thấy nàng đang cười, nàng thấy ta đang khóc. Thật là hợp người hợp cảnh, không phải sao?”. Người mang mặt nạ khóc dáng hình cao to, mặc chiếc áo dài gấm hoa nền thêu chữ phúc, lưng thắt đai ngọc, đeo túi hương và hầu bao nặng trĩu, nhìn qua cũng biết là thiếu gia nhà quyền quý.
Không đợi Tiếu Phi trả lời, người đó đã dẫn nàng đi thẳng về phía trước, thêm mấy lần quẹo là đến bờ sông, rồi dẫn nàng lên thuyền. Vô Song dẫn theo Yên Nhiên và vài thị vệ mặc quần áo thường dân cùng lên thuyền.
Vào trong khoang thuyền, người đó mới bỏ mặt nạ ra. Khuôn mặt tuấn tú, tươi cười, đúng là Tam hoàng tử Cao Duệ.
“Gạo cống nộp của Giang Nam xảy ra chuyện rồi. Hôm nay hoàng thượng biết tin, lệnh cho bộ Hộ và đạo[5'> Giang Nam điều tra”. Tiếu Phi không gỡ mặt nạ, cũng không hàn huyên dài dòng, chuyển tin ngay.
[5'> Đạo: Tên khu hành chính đời Đường.
Thời điểm cuối năm, mấy chục binh sĩ trong quân đội đồn trú ở biên cương bỗng nhiên nổi loạn.
Biên cương giá lạnh, phải canh chừng tám bộ tộc Khiết Đan vượt qua biên giới cướp bóc, binh sĩ chẳng ai dám lơ là, với họ được ăn một bữa cơm nóng sốt cũng đủ gọi là ăn Tết. Đúng lúc đó, ty Lương Khố[6'> vận chuyển quân lương ra đến biên giới, bếp ăn mở liền ra một lúc mười bao gạo nhưng toàn là gạo mốc, kiểm tra kỹ thì đợt quân lương lần này đã có bảy phần gạo mốc, nhưng bếp ăn cũng không bỏ đi, mà trộn gạo cũ gạo mới mang đi nấu. Tối ba mươi Tết, binh sĩ uống rượu ăn cơm gạo mốc nên phát khùng, có mười mấy người cởi bỏ quân phục ngay tại trận, không làm lính nữa.
[6'> Nơi trông coi, quản lý lương thực.
Võ Uy tướng quân Đinh Phụng Niên ngay lập tức chặt đầu những binh sĩ gây chuyện để trấn áp lòng quân, rồi cử tâm phúc hỏa tốc về kinh chúc Tết. Ông ta gửi lễ vật lớn đến các quan của ty Lương Khố, ám chỉ quân lương có vấn đề.
Đinh Phụng Niên bao năm trấn giữ biên cương, quân lương quân hưởng[7'> là


Disneyland 1972 Love the old s