
Tác giả: Nguyên Viện
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134625
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/625 lượt.
hật trùng hợp!” Sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Tiên sinh, thật xấu hổ, tôi sắp trễ xe buýt rồi, không thể nói chuyện với ngài nữa. Cám ơn sự giúp đỡ vừa rồi của ngài. Hẹn gặp lại!”
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của cô gái, Nguyên Duật Nhượng cụp mi, hơi thở ngấm sương che lại khuôn mặt anh.
Anh nhớ, về sau cô ấy sẽ nhào vào lòng anh, ôm lấy tay anh, đôi mắt lam xinh đẹp nhìn anh, ngọt ngào nói…
Duật ca ca, em chỉ nhận hoa nhài do anh đưa nha…!
Ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Hôm nay, là ngày kỉ niệm một năm ngày cưới của tôi cùng Duật ca ca, tôi để người giúp việc nghỉ một ngày, còn mình tự tay chuẩn bị mọi thứ. Mang món ăn cuối cùng lên bàn ăn, tôi yên lặng ngồi xuống. Căn nhà vắng tanh, chỉ có mình tôi cô đơn chờ đợi…
Chuông đồng hồ vang lên, ngày kỉ niệm đã qua. Tôi vẫn mỉm cười.
Không được khóc, Đào Tâm Nha, mày không được khóc.
.
Dù được học bổng đỡ cho phần nào, nhưng Đào Tâm Nha vẫn phải trả 50% tiền học phí. Nếu cô không đi làm thêm, chỉ sợ còn chưa tốt nghiệp thì đã phải ra đường ở.
Cho tới giờ, tiền học phí không còn khiến cô đau đầu quá nữa. Ở đây hai năm, tiền học vô cùng quan trọng. Muốn tiêu pha gì đều phải tính toán kĩ càng, so đi tính lại. Những ngày chỉ cần quét thẻ mua đồ mà không sợ phá sản, thực sự đã cách cô rất xa rồi.
May mà tiền lương đi làm ở nhà hàng cũng không ít, ông Danny còn có thể dùng ít nguyên liệu thức ăn thừa làm một bữa khuya cho cô, khiến cô tiết kiệm được tiền mua cơm. Vì vậy cô nhất quyết phải giữ được công việc này, dù cho bị khách hàng trêu chọc, cô cũng chỉ mỉm cười.
Nhưng, vị khách hàng trước mặt cô đây khiến cho cô muốn cười cũng không nổi.
“Tiên sinh, ngài chỉ đi một người? Hay là còn đợi bạn tới?” Đào Tâm Nha cố gắng bình tĩnh, thanh âm ngọt ngào, vẻ tươi cười hoàn mĩ.
Thật ra, nếu có thể, cô không hề muốn phải phục vụ bàn này. Nhưng đây lại là khu cô phục vụ — mỗi bồi bàn sẽ được giao cho bốn bàn ăn nhất định. Mà quản lý lại đứng bên trong giám sát, nếu phục vụ không tốt, đảm bảo quản lý sẽ trực tiếp đá đít về nhà.
Vì vậy nên dù không muốn, Đào Tâm Nha vẫn phải thật bình tĩnh để phục vụ.
Nguyên Duật Nhượng cầm cốc nước. Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út lấp lánh. Đào Tâm Nha nhìn nhẫn cưới kia, cả người đơ lại.
Đây, chẳng phải là chiếc nhẫn cưới quen thuộc mấy năm sao? Nhưng…… tại sao anh còn đeo nó?
“Đào Tâm Nha.” Anh nhẹ nhàng nói bằng tiếng Trung, khiến cho người khác tò mò nhìn sang phía cô.
Ngực Đào Tâm Nha đau thắt lại. Thực sự, cô suýt nữa cho rằng anh đã biết mọi chuyện. Nhưng may mắn là cô chợt nhớ ra thân thể này cũng tên là Đào Tâm Nha.
Trời đất! Lần đầu tiên cô thấy trùng tên là một việc thật đáng sợ.
“Tiên sinh?” Điều chỉnh lại giọng nói, cô giả bộ thắc mắc, nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng, không hiểu người đàn ông trước mắt mình muốn làm gì.
Hơn nữa, anh sao lại đeo chiếc nhẫn cưới kia? Năm năm đó, chẳng phải anh chưa từng đeo nó hay sao?
Nguyên Duật Nhượng uống nước, ánh mắt lạnh lùng đánh giá cô gái phương Đông trước mặt.
Anh từng hỏi người quản lý về cô. Đầu tiên anh kiểm tra xem cô đã trưởng thành chưa. Anh sẽ không để một cô bé chưa thành niên đi lao động như vậy.
Qua lời quản lý, anh biết cô đã hai mươi tuổi, hiện đang là học sinh của Scott Will. Sau đó, quản lý còn lấy hồ sơ của cô đưa cho anh xem.
Vừa thấy đến tên của cô, anh ngây ngẩn người. Ba chữ tiếng Anh kia ghép vần lại, chính xác là chữ “Đào Tâm Nha”.
Đến từ Đài Loan, là học sinh học viện nước hoa Scott Will…… Thật trùng hợp, “cô” cũng yêu nước hoa nhất, thậm chí rời khỏi Scotland, chạy đến nước Pháp, vào một trường Isipca* nổi tiếng.
“Em – Đào Tâm Nha được vào học viện tốt nhất, em tuyệt đối sẽ trở thành nhà pha chế nước hoa nổi tiếng thế giới.”
Cô gái kia hay tay chống eo, hất cằm lên đầy vẻ kiêu ngạo, vô cùng tự tin nói với anh. Khi đó cả người cô tỏa ra một vầng hào quang chói mắt. Lần đầu thấy cô như vậy làm cho anh cảm thấy cô bé luôn được anh cưng chiều đã trưởng thành hơn.
Tên giống nhau, sở thích giống nhau, sự trùng hợp như vậy khiến anh dao động.
Sau đó, không hiểu tại sao anh lại đến nhà ăn. Có lẽ là do cô gái phương Đông cùng “Cô” có cái tên trùng nhau, lại còn có sở thích như nhau, đối với việc ngày đó cô cự tuyệt tỏ tình trước mặt anh, đều khiến cho anh xúc động, làm cho anh nghĩ đến “Cô”.
Đầu ngón tay khẽ vuốt ve nhẫn cưới, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt lại mang vài nét buồn bã. Anh như khiến cho người ta không hiểu được, cũng làm cho Đào Tâm Nha thắc mắc.
Cô cảm thấy, anh bây giờ cùng anh trong trí nhớ cô thật không giống nhau…
Nguyên Duật Nhượng không mở menu, trực tiếp gọi món ăn. “Một phần trứng cá muối, súp bơ hạt dẻ đặc, sườn dê nướng, tráng miệng lấy bánh dâu tây, thêm một chai rượu đỏ Merlot.”
Những món ăn đó đều là mấy món “Cô” thích ăn.
Đào Tâm Nha cúi đầu, ghi lại thực đơn của anh, nghe thấy tên rượu đỏ Merlot liền dừng lại một chút.