Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngọc Tỏa Dao Đài

Ngọc Tỏa Dao Đài

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015

Lượt xem: 1341213

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1213 lượt.

au nhiều năm như vậy rồi, A Dao hiểu rõ tâm tư sư phụ, chẳng lẽ sư phụ không hiểu A Dao?"
Sư phụ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
Ta nói:"Thầy trò chúng ta vốn là ngoan cố giống hệt nhau. Nếu để cho người lựa chọn thêm lần nữa, người cũng sẽ chọn trừ ma chi đạo, lợi dụng con để giữ gìn Tam giới. Nếu để cho con lựa chọn thêm lần nữa, con cũng sẽ vẫn chọn để ngài hồn phi phách tán trên Bất Quy Nham, hai người huề nhau, hà tất phải canh cánh trong lòng? Một người hi sinh đổi lấy thiên hạ thái bình, đáng giá, chuyện này mặc kệ người hỏi con bao nhiêu lần, còn vẫn sẽ lựa chọn giống hệt như vậy. Huống chi sư phụ cũng đã làm gương hi sinh rồi, đồ đệ chẳng lẽ còn sợ chết hay sao? Sư phụ, người quá coi thường Ngọc Dao rồi."
Sư phụ dở khóc dở cười: "Ngốc!"
Ta cúi đầu nói: "Có sư phụ ngốc mới có đồ đệ đần!"
Sư phụ lần đầu tiên bị ta bật lại, bị sặc một lúc, thật lâu sau mới nói: "Ngươi học xấu!"
Ta phiền muộn đáp: "Gần mực thì đen, sư phụ đi trừ ma cũng không nói với con một tiếng, hại con lo lắng nhiều năm như vậy, lúc thả người vào trong Bất Quy Nham, con đau lòng đến suýt nữa thì khóc đến chết, kết quả hồn phách của người vẫn còn êm đẹp đứng trước mặt đây chế giễu mình! Thượng bất chính hạ tắc loạn, từ giờ A Dao sẽ không bao giờ phải tôn sư trọng đạo nữa."
Sư phụ ho khan hai tiếng, chuyển chủ đề, lo lắng nói: "Nếu như bị phát hiện con sẽ gặp nguy hiểm."
"Từ khi vào Ma giới, con đã hiểu ra rất nhiều chuyện rồi, dã tâm và sự tàn nhẫn của Thương Quỳnh là không có điểm dừng," ta nghiêng đầu nói: "So với việc ở cùng với sư phụ mãi làm kẻ ngốc thì chịu khổ một chút để thông minh lên vẫn hơn. Nếu chỉ lo thân mình, chỉ lo ngoan ngoãn, đợi đến khi gót giày ả đạp lên tất cả rồi lại cúi đầu xưng thần, mặc kệ ả lăng nhục sao? Ngọc Dao không phải đồ ngốc! Huống chi Thương Quỳnh ngày càng mạnh, lại thêm vạn năm nữa, chỉ một mình ả cũng có thể công phá Thiên giới, đến lúc đó, con và tất cả tiên nữ khác sẽ rơi vào kết cục còn thảm hơn chính con bây giờ."
Trên thiên giới có bạn tốt của ta.
Ta không thể tưởng tượng được ngày Tam giới rơi vào tay kẻ địch, Đằng Hoa tiên tử bọn họ rơi vào tay ma quân sẽ thành ra thế nào...
Thân thể sư phụ hơi cứng lại một phát, muốn sờ đầu của ta lại không chạm đến, ảm đạm rũ mắt xuống, một lần nữa lại nói: "Thực xin lỗi."
Ta rốt cục nhịn không được rồi, mũi chua xót, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống, không ngừng lau nước mắt, không ngừng kể lể: "Sư phụ, A Dao ngày nào cũng nghĩ đến người."
Sư phụ rất "cứng rắn" kiềm chế cảm xúc, an ủi: "Ngoan, không khóc, không khóc."
Ta càng khóc to hơn.
Nỗi vui sướng khi mất đi rồi lại có được đã xóa đi tất cả oan ức lẫn tủi hờn.
Nếu có thể cùng sư phụ liên thủ trừ ma...
Trên đời này còn gì để sợ hãi nữa?
Trong khi đang đắm chìm trong vui sướng vì được gặp lại sau khi đã xa cách rất lâu thì tơ hồn khẽ nhúc nhích.
Tiêu Lãng sắp tỉnh rồi.






Tin Tức​
"Trước cứ nhẫn nại đã..."
Hắn tỉnh quá nhanh, sư phụ không kịp dặn dò thêm gì nữa, ta quyết đoán cắt đứt tơ hồn kết nối, nhịn đau tập tễnh đi đến bàn uống nước, lấy một ly nước lạnh, uống để trái tim đang đập cực kì nhanh vì quá hưng phấn này có thể bình tĩnh lại.
Hi vọng lại một lần nữa dấy lên, tương lai không hề chỉ còn là tuyệt vọng nữa.
Tiêu Lãng mở mắt ra, xoa xoa trán, tựa hồ không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn gạt lại mấy sợi tóc hỗn loạn, nhìn thấy ta liền cau mày, đứng dậy túm được ta, mạnh mẽ ôm lên đưa về lại trên giường, ra lệnh: "Thương thế chưa tốt, không cho phép xuống giường."
Nếu thế, thân thể của ta, khi ta rên rỉ, ta... chẳng phải những gì mà Tiêu Lãng cảm nhận được cũng tương đương với chuyện sư phụ cũng đang làm những chuyện đáng... khó xử kia với ta hay sao?
Trách không được lúc nãy hắn tỏ ra xấu hổ hơn bất kì một lần nào trước kia, hai mắt cũng không muốn nhìn vào ta.
Không! Không! Thế này thực sự quá bi thảm rồi.
Ta gần như sụp đổ, mặt nóng còn hơn dung nham ở Bất Quy Nham, chỉ hận không thể hôn mê luôn. Tranh thủ thời gian đẩy đám móng vuốt sỗ sàng của Tiêu Lãng ra, đoạt lấy tiên lộ, uống ực ực từng ngụm cho đến khi hết sạch, chỉ còn thiếu nước đổ cả vào mũi thôi.
Tiêu Lãng hơi giật mình, thò tay sờ sờ khuôn mặt ta đang nóng bừng.
Ta nhìn hắn một cái, lại nhớ đến hồn phách đang trong cơ thể hắn kia, tim lại một nữa gia tốc đập nhanh, vội vã đẩy hắn ra xấu hổ chui tuột vào trong chăn không dám thò đầu ra.
Kinh nghiệm đáng sợ của hai lần bị ép buộc mà ta đã cố gắng ép mình loại ra khỏi đầu kia, một lần nữa xuất hiện và lặp đi lặp lại trong trí nhớ, giày vò ta đến xấu hổ vô cùng.
Lúc này sắc trời không rõ ràng, Tiêu Lãng ngồi bên cạnh ổ chăn của ta sững sờ một hồi, không biết đang suy nghĩ gì sau đó nghe thấy chiến báo liền vội vàng đi ra ngoài cửa.
Ta nhịn không được nhô đầu ra khỏi khe hở của chăn, nhìn qua hắn một cái.
Hắn đột ngột quay đầu lại, cùng ta bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng hơi cong lên một chút xíu, lại lắc đ