
Tác giả: Lâm Hiểu Quân
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134743
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/743 lượt.
ánh cho anh xem."
"Cô không biết tự lượng sức mình."
"Anh đáng bị như vậy."
"Ngoan ngoãn lên xe cho tôi."
"Chớ hòng mơ tưởng!"
Thực sự bây giờ không có tâm tình để tranh cãi với cô ấy, anh lại càng không muốn ngày mai lên đầu đề tin tức, vì vậy một tay lướt qua eo của cô, đem cả người cô bế lên.
Thét lên thiếu chút nữa cổ họng của cô lao ra, nhưng cũng theo bản năng cô vươn tay ôm lấy cổ của anh, cô cũng không muốn vì vậy té ngã chấn động não.
"Cầm lấy giày của cô." Anh lạnh lùng nói.
Cô ngoan ngoãn ôm lấy giày của mình từ trong tay của anh, nếu như cô vẫn muốn gõ anh, bây giờ tuyệt đối là cơ hội tốt, bởi vì bây giờ anh hoàn toàn không có phòng bị, là anh hoàn toàn làm cho mình rơi vào trong tay cô, chỉ cần cô có thể hạ tâm sắc đá.
"Chương Câu......" Cô nhỏ giọng gọi.
"Không cần nói tiếp!" Anh cảnh cáo cô. "Bằng không......"
"Bằng không anh sẽ thế nào?" Cô tò mò không thôi.
"Tôi sẽ hôn đến cô nói không thốt nên lời." Mặt anh không chút thay đổi uy hiếp.
Quả thực cô không nói gì thêm, như sau đó lại có chút hối hận—— không biết nụ hôn của Chương Câu là có mùi vị gì?
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Xa xa sau khi nhìn thấy Đỗ Cẩn ngừng xe xong đi ra, sau đó tầm mắt liền một đường nhìn cô hướng về phía mình đi tới, Lập Quốc Uy rút nữa điếu thuốc đem ném xuống đất, chờ cô đi đến trước mặt.
Đỗ Cẩn mới ngừng xe xong, liền nhìn thấy Lập Quốc Uy chờ đợi ở trước cửa nhà mình. Hôm nay cô mặc một cái quần dài ống thẳng có thể làm tôn lên đường cong, còn mặc một chiếc áo len có đính sợi kim tuyến như ẩn như hiện, tóc thì tùy ý tán lạc ở trên vai, làm cho người ta một loại dung tục lại đẹp. Bành Tiểu Mạn từng nhắc nhở cô cho dù trường hợp nào cũng phải mặc có cùng giày, bởi vì cái dạng này mới có thể tùy thời nhắc nhở mình phải ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù là đứng hoặc đi đều phải có đường cong tuyệt đẹp, và cô nghe theo.
Hiện tại cô chợt phát hiện mình đã có thể tự tin đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ của Lập Quốc Uy, cô sẽ không cảm thấy bối rối hoặc sợ hãi.
"Cẩn." Anh lên tiếng.
"Hải!" Cô tùy ý chào hỏi.
Lập Quốc Uy vẫn là khó có thể chấp nhận cô đại chuyển biến 180 độ, anh quen nếp chim nhỏ nép vào người rồi, mọi chuyện người phụ nữ nhỏ kia thuận theo anh, Đỗ Cẩn trước, là một người phụ nữ anh nói một là một, nhưng mà lúc này——
"Làm thêm giờ sao?" Bởi vì đã đợi cô một hồi lâu, cho nên anh mới buột miệng hỏi một câu, anh biết vì hao tổn của công ty Chương Câu mà công việc trở thành điên cuồng, chỉ kém không có ngủ ở trong phòng làm việc của mình.
"Không, cùng đồng nghiệp đi KTV hát." Cô nói thật.
"Hát?"
"Đúng vậy a!"
"Nhưng trước đây cô không thích hát."
"Trước đây tôi là không thích, cảm thấy một đám người cướp đoạt microphone hát có vẻ rất buồn cười, nhưng là sau khi đã đi 2 - 3 lần, tôi cảm thấy rất thú vị, mọi người vô cùng náo nhiệt, rất vui vẻ, thoáng chốc thời gian đã trôi qua rồi, thỉnh thoảng tôi còn không muốn về nhà quá sớm đấy!" Cô nói ra những thay đổi mới của mình.
"Cẩn, đây là nhận xét chân chính hiện tại của cô sao?" Vẻ mặt của anh có chút cứng đờ. "Tôi cũng có thể dẫn cô đi hát."
"Nhiều người mới vui, tôi——"
"Hai người hát có『lạc thú』của hai người hát a!" Anh vứt cho cô một cái ánh mắt mang theo chút tà tứ.
"Chúng ta chia tay rồi, Lập Quốc Uy, anh đã quên rồi sao?" Đỗ Cẩn nhẹ nhàng nhắc nhở anh. "Tôi nhớ anh cũng rất không thích đi KTV."
"Cô cũng có thể thích, vậy tôi——"
"Rồi nói sau." Cô uyển chuyển cự tuyệt.
Không phải là nghe không ra ứng phó của cô, nhưng cái cô gái này rõ ràng đã từng điên cuồng yêu anh, coi anh là trời, là đất, là thần, thậm chí tất cả là của mình, nhưng bây giờ, cô có thể trở nên thay đổi trang nhanh như vậy, thẳng thừng như vậy?
"Anh còn có việc gì sao?" Cô lịch sự hỏi.
"Có ý gì?"
"Tôi muốn đi vào." Cô quơ quơ cái chìa khóa trong tay.
"Tôi cùng cô đi vào." Anh chuyện đương nhiên nói.
"Không tốt!" Cô lắc đầu.
"Không tốt?"
"Tôi muốn đi vào nghĩ ngơi, tôi không muốn tiếp đón anh."
"Cô không cần tiếp đón tôi, tôi cũng không phải khách, nhà cô so với nhà của chính mình tôi còn quen thuộc hơn!" Lập Quốc Uy nói, anh nhấn mạnh giữa bọn họ từng có thân thiết.
"Lập Quốc Uy, anh nói xem chuyện chính là anh quăng tôi trước nhỉ!" Đỗ Cẩn ngọt ngào phản kích. Thì ra mùi vị báo thù là thoải mái như vậy, thì ra vì mình thở ra một hơi cảm giác dễ chịu như vậy, tất cả đau khổ của cô khi đó, tan nát cõi lòng, vào giờ khắc này tất cả đều không thuốc mà khỏi bệnh rồi.
"Cẩn, không cần nhắc lại." Anh có chút thẹn quá hóa giận.
"Tại sao không đề cập tới? Đây là sự thật a!"
"Lúc đó......" Anh đột nhiên rất muốn cho mình hai quyền. "Tôi cũng không có nghĩ đến quá rõ ràng."
"Tôi thực sự không hiểu," cô cố ý chọn sơ hở trong lời nói của anh, "Vì sao anh là tùy tùy tiện tiện, tùy tiện khinh suất, chẳng giải thích được đã quyết định chia tay với tôi sao?"
"Đương nhiên không phải." Anh phát hiện mình tựa hồ không chút lực chống đỡ, trước đây Đỗ Cẩn nói chuyện cũng sẽ không nói trúng tim đe