
Tác giả: Mộc Không Bách
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134548
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/548 lượt.
Lăng Kỳ rất nghiêm túc nhìn hai mắt Quý Trạch Tuấn, theo như lời của anh, lương tâm đạo đức của cô phải làm chuyện tốt đối với người khác.
"Cô khẳng định nghe được cái này qua điện thoại?". Quý Trạch Tuấn kích động giống như Cô lôm bô phát hiện ra châu Mỹ,nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ:" Đây xác thực là chứng cớ rất quan trọng".
Nếu như có thể mượn từ vụ án này làm cho bố nhận ra sai lầm của mình đồng thời sữa chữa sai lầm cũng không hẳn là không thể, Lăng Kì hít sâu một hơi khôi phục lại tâm tình:" Tôi khẳng định"
Đến chỗ này gặp mặt hoàn toàn đạt được mục đích, ngồi một lúc trò chuyện sơ qua các bước làm chứng, mắt nhìn thời gian không còn sớm, Quý Trạch Tuấn rất lịch sự muốn đưa Lăng Kì về nhà, nhưng Lăng Kì khéo léo từ chối, trước khi ngồi lên xe taxi lại còn cùng với Lương Hạ nhìn nhau một cái, khẽ mỉm cười.
Tiễn Lăng Kì xong, Lương Hạ mở to hai mắt nói với Quý Trạch Tuấn:"Tôi muốn mua mấy bộ quần áo".
Không giống như ngồi làm việc trong tiệm bánh ngọt, có thể măc tùy tiện trong tiệm bánh, dù sao cũng đâu có ai vây quanh, nhưng trong văn phòng phần lớn là đồ công sở, còn Lương Hạ mặc T-shirt cao bồi rất không phù hợp.
"Khẩu vị của cô rất lớn đấy, một bữa cơm còn chưa đủ còn muốn mua thêm quần áo?". Quý Trạch Tuấn cầm tóc Lương Hạ đùa nghịch, trong đêm tối một đôi đồng tử màu đen thâm thúy thật sáng chói.
"Chúng ta thật sự rất khác nhau, anh có thói quen chuyên móc tiền túi cho phụ nữ à? Tôi cảm thấy quần áo mình ở văn phòng luật không phù hợp, vì thế muốn đi mua vài bộ quần áo, anh vừa nói muốn mua cho tôi sao?". Lương Hạ hận không thể đâm mù hai mắt Quý Trạch Tuấn, mỗi lần anh ta nhìn cô chằm chằm khiến toàn thân cô đều sợ hãi.
"Đã kết hôn rồi vẫn còn có khí phách như vậy à?". Có lẽ bởi vì thuyết phục được Lăng Kì, tâm tình Quý Trạch Tuấn rất tốt, đôt nhiên ôm Lương Hạ vào lòng, trên người cô luôn tỏa ra sức sống khiến anh không thể tự thoát ra được.
"Khí phách cái gì hả, anh chắc chắn chưa đến ba mươi tuổi,mong anh suy nghĩ kĩ một chút, là liêm chính! Tôi nghĩ lúc này anh cảm thấy nợ tôi nên muốn móc tiền túi, nhưng chuyện này không liên quan gì đến anh, tôi tự mình đi". Lương Hạ cố gắng muốn thoát ra khỏi lồng ngực Quý Trạch Tuấn, nhưng anh xiết rất chặt.
Quý Trạch Tuấn theo bản năng ôm chặt hơn nữa, càng ngày càng cảm thấy Lương Hạ đặc biệt, thì càng ngày càng muốn đứng ở bên cạnh cô:"Tôi đi với cô".
"Lời nói này không giống anh". Tuy rằng Lương Hạ không hiểu nổi nguyên nhân Quý Trạch Tuấn ôm cô, nhưng trên người anh có mùi rất dễ chịu, trong lồng ngực xúc cảm không tồi, vì thế cũng không giãy giụa nữa. Thật ra nói với anh muốn đi mua quần áo mục đích là muốn tìm một người lái xe tiện thể xách đồ.
Tuy Quý Trạch Tuấn chìm trong biển sách nhiều năm, khó có thể đi dạo phố, nhưng trời sinh cao quý biết thưởng thức, anh tùy ý chọn mấy bộ quần áo đều rất phù hợp với Lương Hạ, kiểu dáng này không giống như Lương Hạ tự mình chọn hoặc là trông có vẻ già dặn hoặc là mặc không vừa khít.
Nhưng mà có một vấn đề nhỏ ở giữa, Lương Hạ nhìn trúng một cái áo màu vàng nhạt nhưng lại là một chiếc váy liền, hơn nữa có giảm giá 15%, liền không chút do dự chạy vào phòng thay đồ mặc vào, nhưng lúc đi ra đầu Quý Trạch Tuấn lắc đến mức muốn rơi xuống.
Lương Hạ đứng ở trước gương nhìn mình nghi ngờ, rõ ràng rất đẹp, cũng không biết Quý Trạch Tuấn đang suy nghĩ cái gì?
"Anh ít nhất cũng phải nói lí do chứ?". Lương Hạ trừng mắt nhìn Quý Trạch Tuấn, đối với hành vi của anh cực kỳ bất mãn.
"Đùi rất to, cô hẳn là chưa học được cách che đậy". Quý Trạch Tuấn vừa nói vừa chọn quần áo khác, ở ngoài mặt biểu lộ ghét bỏ đùi to của vợ, nhưng thật ra không thích cái váy này bởi vì,vừa ngắn lại chỉ che được mông, đã ngắn lại còn rộng rãi, gió thổi qua thì tốc hết rồi, đây rõ ràng chính là đồ dành cho phụ nữ độc thân mặc.
"Stop!". Lương Hạ liếc mắt, lớn bằng này cũng chưa có người nào nói chân cô to, chỉ có người chế giễu cô ăn không mập, "Tôi rất muốn thử loại váy này nha, tôi cũng chưa có mặc thử màu kẹo".
Quý Trạch Tuấn chọn cho Lương Hạ hai bộ vải ka ki đều là màu hồng nhạt, cũng không biết Lương Hạ là muốn thách thức bản thân hay là không muốn phải chống chọi với Quý Trạch Tuấn.
"Nếu cô dám mua, tôi sẽ bảo mẹ nói cô không chăm sóc tôi". Quý Trạch Tuấn đến tới phía sau Lương Hạ, chậm rãi nhấc đầu dựa vào cô. Từ lúc lấy Lương Hạ đần độn một thời gian, liền thích đùa giỡn, tuổi tác tư tưởng đều giảm xuống nhỏ dần.
"Cái gì?". Lương Hạ không dám tin nhìn Quý Trạch Tuấn qua gương, lại dám dùng mẹ chồng uy hiếp cô, "Lão thái bà húp cháo --- vô sỉ hạ lưu".
"Tôi muốn anh đi cùng không phải là muốn anh ở đây lôi mẹ chồng ra gây khó dễ tôi". Đầu năm nay lưu hành làm chuyện tốt không để lại tên, Quý Trạch Tuấn không biết.... ....xấu hổ chút nào cường điệu bản thân đức tính thanh cao, " Thử cái này xem".
Lương Hạ nhìn trong tay Quý Trạch Tuấn cầm chiếc váy màu xanh nhạt, so sánh một chút với bộ ki-mô-nô của mẹ chồng, quyết định cởi quần áo trên người ra đổi đi.
Đứng ở c