
Tác giả: Mộc Không Bách
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134440
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/440 lượt.
đốc tổng cục chính trị, đã thọ 98 tuổi, gia đình vinh quang bắt đầu từ cụ.
Quý Tăng là ông nội của Quý Trạch Tuấn, cũng xuất thân quân nhân, hiện cũng đảm nhận chức vụ giám đốc chính trị của các văn phòng tư pháp, tại thành phố Y ngành pháp luật nổi tiếng cả nước. Một nửa đất nước đều biết đến khoa luật, sau khi tốt nghiệp, đi theo ông chủ của mình học vài năm, là tự có thể mở một văn phòng luật.
Quý gia mấy đời đều là con một, vì vậy không còn anh chị em nào ở khu phố cổ này ở cùng ông, ông nhà bệnh tái phát, nhất định Quý Hạng Minh và người nhà phải lập tức đi máy bay trở về.
Trên giường bệnh, cụ cố Quý không thể nói toàn thân cắm đầy ống hút, khuôn mặt ông hiện đầy nếp nhăn, cả con mắt cũng híp thành một đường. Xung quanh chỉ có vợ chồng Quý Hạng Minh chăm sóc, những người còn lại đều đã rời đi từ trước. Quý Hạng Minh vừa về liền nắm lấy tay ông nội, cảm thấy miệng ông nội hơi di chuyển giống như muốn nói gì đó, liền đưa lỗ tai của mình sát vào miệng ông.
“Hạng….Minh……Giúp………Ông……..Làm……….Một……Chuyện”. Sau khi nói cụ cố Quý thở hổn hển, tâm trạng rất kích động, nhất thời mọi người trong gia đình đều căng thẳng, Quý Tăng cũng muốn tiến lên phía trước để nghe rõ ràng hơn.
“Tăng nhi……Con……Giúp bố……..Làm một…….Bố…..Không thể đi lại;……Cháu giúp……… ông nội ………tìm một người”. Ông nội Quý nắm chặt tay cháu trai, giống như chỉ sợ buông lỏng sẽ không nói thành lời, sau đó nói: “Tĩnh nhi…….Tìm Tĩnh nhi……..” Nhưng mà lời còn chưa nói xong đã hôn mê.
Y tá và bác sĩ lập tức xông vào để chăm sóc bệnh nhân, Quý Tăng kéo con trai đến bên cạnh: “Hạng Minh, ông nội là muốn con tìm một người tên Lương Tĩnh, nhiều năm về trước, chiến hữu của ông là Lương Dương trên chiến trường đã hi sinh để cứu ông nội, để lại vợ và một đứa con đặt tên là Lương Tĩnh, ông nội muốn báo đáp người đã từng chăm sóc mình, nhưng việc đời khó dự liệu, người tên Lương Tĩnh này chúng ta đã bị mất liên lạc, đã hỏi rất nhiều người dân xung quanh nhưng vẫn không tìm ra, ông nội đến bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng”.
“Tìm Lương Tĩnh nhất định rất khó khăn, ông nội có thể kiên trì được đến lúc đấy không?”. Hạng Minh nhăn mặt, anh luôn luôn kính trọng ông nội không muốn ông nội có bất cứ tiếc nuối nào.
“Lương Tĩnh cũng có một miếng ngọc như thế này này, chúng ta đi dò hỏi nhất định sẽ có kết quả, gần đây ở thành phố Y có người cũng đã từng nhìn thấy”. Quý Tăng tháo miếng ngọc bội đeo ở trên cổ xuống đưa cho Hạng Minh: “Đây là khi bố còn bé bà nội giữ lại được rồi đeo cho bố”.
Quý Hạng Minh cất dây chuyền, dặn dò vợ con vài câu liền nhanh chóng rời đi.
Quý Trạch Tuấn nhìn bóng lưng bố đi khỏi, loáng thoáng có thể biết được đang có chuyện xảy ra, nhưng không ngờ đến là liên quan đến chuyện hôn sự của mình. Mấy ngày này văn phòng luật tương đối nhàn nhã, anh và mẹ tạm thời ở lại chăm sóc cụ.
Lương Hạ sau khi tan làm liền về nhà, cái gọi là nhà này cũng chỉ là một phòng trọ rẻ tiền rộng 40 mét vuông. Ai bảo bố mẹ của cô đâm đầu vào mua xổ số, vì mua xổ sổ thậm chí còn bán cả nhà cửa, thậm chí 1500 tệ tiền Lương Hạ tiết kiệm để thuê nhà cũng mang đi mua xổ số, vì vậy Lương Hạ không khác gì một học sinh ngoại trú.
“Hạ Hạ ăn cơm tối chưa? Bữa tối mẹ nấu rất ngon”. Hạ Vân vừa thấy con gái trở về liền híp mắt lấy lòng.
“Tiền lương của con còn chưa được phát”. Lương Hạ vừa tháo giày vừa lạnh lùng nói.
“Aizz cái đứa nhỏ này, mẹ cũng không phải là muốn tiền của con, mẹ chỉ là quan tâm con thôi!”. Con gái nói thẳng vấn đề ra như thế khiến cho bà có chút lúng túng.
“Mỗi ngày chúng ta đều ở chung một chỗ, mẹ và bố nghĩ gì con lại còn không biết rõ sao?”. Lương Hạ đi đến trước mắt mẹ, vuốt ve bà nói: “Ngày mai mới phát tiền lương.”
“Ha Ha ăn đồ ăn trước đi”. Hạ Vân vừa nghe đến tiền tâm trạng liền chuyển biến tốt: “Bố con ăn xong rồi vẫn còn đang tắm, con cứ ăn hết đi nha!”.
“Vâng đã biết”. Mặc dù Lương Hạ phản đối bố và mẹ mua vé số,lại không thể cắt đứt vọng tưởng của bọn họ, mỗi lần nhìn bố mẹ vui mừng hớn hở mua vé số cô vẫn có một chút dễ chịu, con gái đối nhân xử thế, đều hiếu kính như vậy.
Buổi tối lúc Lương Hạ đang tắm, lại nhìn thấy ở đáy quần lót có một vết nhỏ màu đỏ, thật đúng là âm hồn không tiêu tan.
Cụ Cố Quý Chỉ Hôn
Sáng hôm sau Lương Hạ phải đi làm, vợ chồng Lương Chí, Hạ Vân vẫn như thường ngày ngồi trên chiếc ghế dài nghiên cứu xổ số.
Không lâu sau truyền đến tiếng gõ cửa.
“Bố nó, ông có nghe thấy tiếng gì không?”. Hạ Vân kéo áo Lương Chí, nhìn ông ngờ vực.
“Làm gì có tiếng gì, cái cửa nhà mình bị lỏng!”. Lương Chí lại cho là vợ mình nghe nhầm.
“Đại ca, nhà của con mụ này một thứ cũng không đáng giá!”. Vẻ mặt tên tay sai ghét bỏ nhìn đôi vợ chồng, hận nhất là đến tận nhà mà không đòi được nợ.
“Chúng tôi là công ty kinh doanh đứng đắn, sẽ cho các người hai ngày, nếu mà không đưa đủ tiền thì liệu mà bỏ lại con gái, anh em đi!”. Ba tên giống như hung thần đi khỏi.
“Ông nó à”. Hai mắt Hạ Vân đầy nước n