
Tác giả: Phức Mai
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134641
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/641 lượt.
chút dở khóc dở cười, chưa gì mà Hạ Liên đã đem lệnh của tướng quân ra nói với nàng.
"Đó chẳng qua là một chén chè….của cả canh giờ rồi." Nàng múc một bát cháo,đặt chiếc uỗng bên cạnh rồi đến đỡ tiểu thư.
Đàm Ngu Cơ thật chịu thua nàng ta, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi xuống dùng bữa.
"Nếu ta mà bị ngươi ép ăn đến mức mập không thể ra khỏi cửa thì lúc đó lúc đó phải làm sao hả." cuối cùng cũng phải ăn cho đến khi Hạ liên cảm thấy hài lòng mới buông chén xuống.
"Tiểu thư nghĩ nhiều quá rồi, hiện giờ khí sắc cô không tốt, còn có thể nói là quá gấy ấy chứ" Cầm chén thuốc bưng cho tiểu thư, sau khi thấy tiểu thư uống một hơi cạn sạch mới để chen vào trong khay.
Cười nhìn tiểu thư mặt mày nhăn nhó nàng đưa bành hoa mai đến cho tiểu thư
.
Đam Ngu Cơ vội vàng đem bành hoa mai ngậm vào miệng,át đi vi thuốc trong miệng.
"Đúng rồi, tiểu thư, cái cái người lừa đảo chúng ta đó…kẻ môi giới gì đó….bị bắt rồi
Đàm Ngu Cơ kinh ngạc, "Em nghe ai nói?"
"Tiết Từ Phong, nghe hắn nói nhưng mãi sau đó em mới hiểu, ban đầu ở trong miếu đổ nát, hắn và Tướng quân nói chuyện này có người giật dây phía sau không, phải không kho6g phải cái gì…em nghe mà không hiểu gì." Hạ Liên đơn giản giải thích tình hình ôm đó"Nghe nói đứng sau thanh lâu đó là một vị đại thần trong triều. dù vụ việc vừa rồi…bắt bớ lừa gạt con gái nhà lành không lôi ra được người đứng sau thanh lâ đó nhưng thanh lâu đó đã bị đóng của rồi."
Thì ra là hắn không coi nhẹ chuyện này. Đàm Ngu Cơ cảm giác rất vui, có thể cứu những cô nương kia thật là quá tốt.
"Hạ Liên mấy hôm nay có gặp Tiết công tử không?"
"Có, hắn hình như không có chuyện gì làm hay sao ấy ngày nào cũng sang bên này, chạy sang riết…làm như quên luôn muội muội mình đã từng gây chuyện ấy. Hạ Liên hàm hừ nói
"Lần sau gặp hắn, giúp ta hỏi thăm sức khỏeTiết cô nương môt chút?"
"Tiểu thư, cô còn quan tam nàng ta làm gì chứ!"
"Nàng cũng không phải cố ý , mấy ngày nay chắc cũng chịu đủ rồi. . . . . ."
"Tiểu thư, em biết rõ cô lương thiện, nhưng cô cũng phỉa nghĩ đến tam tình của tướng quân chứ. Mấy ngày nay Tướng quân đau lòng nhiều lắm nhất là khi cô bị thương! Nhưng cô thì chỉ nghĩ xem tâm tình của Tiết cô nương có tốt không, còn ép tuống quân tha lỗi cho Tiết cô nương buộc ngài ấy nén giận với nàng ấy! Cô chỉ nghĩ mấy ngày nay Tiết cô nương phải hổ sở vậy mấy ngày nay tướng quân thì thế nào?"
"Mà vết thương của ta đã tốt hơn. . . . . ."
"Tiểu thư xác định vết thương lòng của tướng quân cũng tốt hơn rồi sao?" Hạ Liên cúi thấp đầu, khàn giọng trách."Cô đừng quên, vết thương đó của tướng quân không có người chữa được, hơn nữa mỗi lần tiểu thư hắc đến việc muốn Tướng quân tha thứ cho Tiết cô nương, lại giống như một lần khơi lại nỗi đau đó trong lòng ngài ấy.?"
Đàm Ngu Cơ trái tim rung động, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc này.
"Hạ Liên, ta rất xin lỗi, ta cũng vậy như vậy làm tổn thương em có phải không?" Nàng đứng lên, giơ tay ôm lấy đầu đang cui gắm của nàng ấy."Thật xin lỗi, Hạ Liên."
Hồng vành mắt, Hạ Liên hít mũi một cái.
"Mấy ngày nay. . . . . . Em còn gặp ác mộng, mơ thấy tiểu thư. . . . . . Thương thế quá nặng chết rồi, em rất sợ, tỉnh lại cũng không dám ngủ tiếp, chạy ra bên ngoài cửa phòng cô canh chừng, muốn nhìn thấy cô sớm một chút, xác nhận tiểu thư vẫn khỏe mạnh. . . . . ."
"Thật xin lỗi, Hạ Liên, ta . . . . . . Rất xin lỗi." Đàm Ngu Cơ khẽ rơi lệ. Cho nên, mỗi lần nàng tỉnh lại, đều thấy hắn ở bên cạnh, hỏi hắn vì sao không nhủ, hắn luôn là nói rất Tỉnh táo , thì ra là hắn cũng giống Hạ Liên sợ nàng sẽ không qua khỏi sao?
"Tiểu thư, sau khi cô bị thương, Tướng quân chưa từng rời khỏi cô, ngài ấy nhất định bị tổn thương so với em còn sâu hơn nhiều. Tiểu thư khi cô trong hôn mê nhiều lần gào kho1cmo61n chết, Tướng quân ôm ngài, trấn an ngài, lặng lẽ rơi lệ. Ngự y nói ngài hỏa độc công tâm, sợ rằng không lạc quan thì Tướng quân luôn là quỳ gối bên giường, nắm tay của cô, trắng đêm không ngủ coi chừng cô. Cô không thể uống nổi thuốc, là Tướng quân từng miếng từng miếng mớm thuốc cho cô, còn những việc em làm vì cô, Tướng quân đều phụ giúp bên cạnh, không rời cô đến nửa bước việc nàng chắc hẳn là cô phải biết, có đúng hay không?"
Đàm Ngu Cơ rơi lệ, khóc không thành tiếng lắc đầu.
"Tiểu thư, Tiết cô nương rất tốt, không có bệnh không đau, ăn được ngủ đưo75c, cô vẫn nên đặt tâm tư lên người Tướng quân , quan tâm Tướng quân nhiều hơn đi!" Hạ Liên nhẹ giọng nói, vỗ vỗ lưng tiểu thư khe khẽ đẩy đẩy nàng ra, dùng tay nắm lấy gấu áo lau nước mắt cho nàng."Đừng khóc nữa, Tướng quân nhìn thấy sẽ lo lắng."
"Hạ Liên, ta đã không sao, có ngươi ở đây, ta nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi." Đàm Ngu Cơ cũng vì nàng lau lệ.
"Em biết mà." Hạ Liên nghe mà nghẹn ngào, nhưng cũng cố cười."Tiểu thư,em đem những thứ này xống bếp, cô nên nghỉ ngơi, ngủ trưa một chút, tỉnh dậy Tướng quân cũng về rồi." Nàng díu tiểu thư lên giường.
Đàm Ngu Cơ nằm ở trên giường, đưa mắt nhìn Hạ Liên rời đi, mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Gần