Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngủ Cùng Sói

Ngủ Cùng Sói

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015

Lượt xem: 1341517

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1517 lượt.

ai, giờ cũng sợ không dám ngẩng đầu, khẽ vẫy vẫy tay với mấy tên đàn em, nhanh chóng lẻn ra ngoài.
“Đợi chút!” An Dĩ Phong gọi lại. “Tao cần nó còn sống. Còn nữa, nếu không tìm được nó thì mày cũng đừng về nữa, tự xử...”
“Vâng, cảm ơn đại ca!”
Như vậy mà còn cảm ơn ư? Xem ra đại ca này rất tàn bạo.
Ngũ vừa mới đem theo cả đám người lên xe phóng đi, tôi lại nghe thấy một loạt tiếng phanh xe. Tôi nghĩ bên ngoài có thể làm chỗ gửi xe được rồi!
Trong ký ức của tôi, Hàn Trạc Thần luôn là người rất phong độ, ăn mặc là lượt, khí chất khác thường, ngay cả lúc giết người cũng vậy. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn không có chút phong độ nào cả. Không áo vest, áo sơ mi ẩm ướt, chỉ cài vài cúc ở giữa, những giọt mồ hôi lăn chảy từ tóc xuống cổ áo để mở... Xem ra rất nhếch nhác, thảm hại.
Hắn rảo bước, ngồi xuống trước mặt tôi, không hề hỏi tôi đã xảy ra việc gì, cũng không hỏi ai đã bắt nạt tôi, chỉ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm nhìn khuôn mặt sưng tấy của tôi rồi chuyển xuống chiếc áo rách và chiếc váy không còn che được đùi.
Tôi không muốn khóc, không muốn mình yếu đuối chỉ biết khóc lóc. Tôi quay mặt đi, cố gắng ngẩng đầu, mím chặt đôi môi vẫn còn vết máu, không để nước mắt tuôn rơi. Nhưng khi hắn đưa tay ra ôm lấy tôi, người hắn thật ấm áp, tôi không còn cảm giác hoảng sợ hay bị tổn thương.
“Thiên Thiên...”
Hắn nhẹ nhàng xoay đầu tôi để khuôn mặt tôi áp vào bờ vai hắn. Bờ vai hắn thật rộng như thể nâng được cả bầu trời. Tôi vừa khóc vừa vung nắm đấm yếu ớt vào ngực hắn.
“Sao bây giờ mới đến? Sao bây giờ mới chịu đến?”
Tôi không biết tại sao lúc đó tôi lại tùy tiện đến vậy, chỉ biết khoảnh khắc ấy tôi thực sự là chính mình. Tôi mới mười lăm tuổi, rất cần một bờ vai, cần được che chở, cần có người giúp tôi nâng cả bầu trời, không để tôi sống trong đau khổ. Nhưng tôi chỉ có thể gắng gượng đối mặt với kẻ đã giết gia đình tôi, tiếp cận hắn, lấy lòng hắn.
Tôi khóc và đánh hắn đến khi thấm mệt. Sau đó, tôi bình tĩnh hơn. Lúc đó hắn mới buông tôi ra, hai tay nâng khuôn mặt sưng tấy của tôi, dùng ngón tay lau nước mắt trên khuôn mặt tôi.
“Đợi chút, ta sẽ dẫn con đi...”
Tôi gật đầu, hiểu ý hắn.
Hàn Trạc Thần đứng dậy, quay đầu nhìn An Dĩ Phong sau lưng hắn. Một cú móc trái dứt khoát, cú đấm văng vào mặt An Dĩ Phong. Khuôn mặt vốn rất điển trai bỗng đỏ lừ.
An Dĩ Phong dùng ngón tay quệt máu ở khóe môi, nhìn lại ngón tay, không dám có phản ứng gì trước đám đàn em của hắn.
“Chính là đám người của chú gây ra đấy, An Dĩ Phong, mẹ kiếp, chú định làm gì hả?!”
“Anh Thần, việc này em thực sự không biết.”
“Không biết? Chú làm đại ca kiểu gì? Người của mình còn không quản nổi!”
“Em... Anh Thần, chúng ta đã là anh em nhiều năm như vậy, em đâu có thể động vào gái của anh. Thực sự là hiểu lầm.”
“Đừng có phí lời, chú định xử lý người thế nào?”
“Người em sẽ giao cho anh.” Hắn chỉ Đao Mẻ đứng đằng sau, mặt mày tái mét, nói: “Anh nói phải làm thế nào thì em giải quyết luôn... khỏi để anh phải bẩn tay.”
“Không cần.” Hàn Trạc Thần tiến về phía Đao Mẻ, khi đi qua một người gần đó, hắn giơ tay rút dao.
Dao chém, một cánh tay rơi xuống. Máu của Đao Mẻ chảy đầm đìa, hắn kêu gào như lợn bị chọc tiết, lăn lộn trong vũng máu. Cảnh tượng đó, đâu chỉ có mùi máu tanh...
Hàn Trạc Thần lau vết máu trên mặt, giơ chân đạp Đao Mẻ.
Không ai nói câu gì, cũng không ai dám khuyên can, trong gian nhà kho chỉ còn tiếng gào khóc đau đớn, thê thảm.
Khi thấy Hàn Trạc Thần vứt dao xuống đất, tôi mới dám hít thở, cứ tưởng mọi việc đã kết thúc. Mới bớt chút căng thẳng thì tôi lại nhìn thấy hắn hướng về kẻ đứng sau, giơ tay ra, lập tức đằng sau dâng lên một cây gậy sắt.
Sự khác biệt giữa dao và gậy sắt chính là, dao có thể khiến sự dằn vặt trôi qua nhanh chóng, chết cũng nhanh nhưng gậy sắt khiến nỗi đau đớn kéo dài vô tận.
Mỗi lần gậy sắt nện xuống, tôi có thể nghe thấy tiếng xương vỡ, nhìn thấy cảnh máu bắn tung tóe. Tôi hoảng sợ che mặt nhưng vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ đến mức lạc giọng.
Sau đó, không còn nghe thấy tiếng rên nữa...
Tôi ngẩn người nhìn Hàn Trạc Thần, người be bét vết máu. Hắn là người vừa mới ôm tôi đấy ư? Lúc đó, bàn tay hắn còn dịu dàng là vậy... Tôi co người, run rẩy, sợ có ngày hắn sẽ phát hiện ra mục đích của tôi. Với bản tính tàn ác, chắc chắn hắn sẽ đánh tôi cho đến chết hoặc dùng thủ đoạn tàn độc hơn để đày đọa tôi...
Một tên đang dở sống dở chết nằm trên vũng máu thì một tên khác bị lôi vào, một chân đẫm máu, đó là Chiêu.
An Dĩ Phong bước đến bên cạnh Hàn Trạc Thần giải thích: “Việc hôm nay đều do Chiêu cố ý sắp đặt. Em đoán nó tự biết mình không còn đường sống, trước khi chết định “đâm lén” chúng ta rồi tìm hai thằng thế chân.”
Hàn Trạc Thần vứt chiếc gậy sắt trong tay xuống, rút một chiếc khăn từ túi quần ra lau máu trên mặt và tay. Hắn ngồi xuống trước mặt Chiêu quát: “Muốn chơi xỏ tao ư? Mày to gan đấy!”
“Hàn Trạc Thần, mẹ mày, thằng vong ơn bội nghĩa, tao có làm ma cũng không tha cho mày đâu...”
“Được, để hôm nay tao xem mà