
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341526
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1526 lượt.
u sâu đấy!”
“Thần, em nguyện vì anh mà thay đổi, những yêu cầu của anh, em sẽ làm được, em chỉ xin anh đừng tìm cách chọc giận em, hãy để em được ở bên cạnh anh, được không?”
Nước mắt ứ đọng trong đôi mắt May. Mỗi lần nhìn thấy nước mắt của cô, hắn lại thấy đau đầu, đầu như muốn nổ tung.
“Đừng khóc, nhất định không được khóc đấy!” Hắn đứng dậy, ôm lấy bờ vai gầy guộc của cô, dỗ dành. “Cô gái xinh đẹp ban nãy đã bị em đuổi đi mất rồi, anh còn chưa khóc, em khóc cái gì thế!”
May đang khóc hóa cười, ôm lấy eo hắn, chu miệng nói: “Cô ta đâu có đẹp bằng em.”
Hắn ngắm nghía khuôn mặt cô, gương mặt trái xoan của phụ nữ phương Đông, đôi mắt to tròn còn vương nước mắt, đôi môi căng mọng đang chu lên trông rất gợi cảm.
Hắn liền hôn cô, vừa cười vừa ôm cô đi ra khỏi phòng karaoke.
“Em xinh đẹp, phụ nữ trên thế giới này chỉ có em là đẹp nhất!”
May nở nụ cười hạnh phúc.
May là một cô gái tốt, đáng được hưởng hạnh phúc mà cô theo đuổi. Hàn Trạc Thần không chỉ muốn cưới cô, hắn còn muốn thử toàn tâm toàn ý yêu cô. Nhưng thật đáng tiếc, không yêu thì vẫn là không yêu, không thể nào thay đổi được! Cô chưa bao giờ có thể khiến hắn có cảm giác tâm can giằng xé hay muốn bỏ mà không bỏ nổi.
Một vài người con gái mà bạn ngỡ họ sẽ ra đi mãi mãi nhưng họ lại quay về. Ngược lại, một số người bạn ngỡ cả đời sẽ không rời xa thì họ lại rời bỏ bạn.
Ngày May rời bỏ hắn, trời quang mây tạnh, khó có được ngày nào trời đẹp đến như vậy. Hắn nhận được một cuộc gọi, là Cửu Thúc ở Kỳ Dã: “Hàn Trạc Thần, mày mau giao nộp An Dĩ Phong, nếu không đừng trách tao vuốt mặt chẳng nể mũi.”
Giọng nói của Trác Cửu còn cứng hơn cả những lời lão ta nói. Mới nghe hắn đã biết An Dĩ Phong đã gây ra họa lớn.
“Cửu Thúc, việc gì khiến chú tức giận như vậy? Chú nguôi giận, cháu thay mặt chú dạy dỗ nó là được.”
“Nó giết con trai tao. Ba giờ chiều nay mày dẫn nó đến gặp tao.”
Hắn ngẩn người, vừa mới kịp định thần thì bên kia đã dập máy.
Kỳ Dã là băng đảng cường thịnh trong giới xã hội đen, thế lực ngang tầm với băng đảng của hắn. Nhưng Trác Cửu gia nhập giới giang hồ hơn bốn mươi năm, bọn hắn là thế hệ con cháu mới nổi, các mối quan hệ vẫn còn kém xa.
Từ trước tới giờ, bọn họ như nước sông không phạm nước giếng, việc ai người ấy lo, bình yên vô sự, có lúc gặp mặt hắn cũng tôn trọng gọi “Cửu Thúc”.
An Dĩ Phong dám giết con lão ta, rõ ràng là chán sống rồi!!!
Nhìn thấy An Dĩ Phong, Hàn Trạc Thần chỉ muốn phang cho một trận để trút nỗi tức giận trong lòng. Nhưng đánh rồi thì sao? Con trai Trác Cửu cũng không thể sống lại, chẳng giải quyết được việc gì.
“An Dĩ Phong, nếu chú không muốn sống nữa thì nhảy lầu đi, đừng có ăn no rửng mỡ.”
“Em biết mình sai rồi, anh Thần, việc này để em tự giải quyết.”
“Chú định giải quyết thế nào? Lão ta cần cái mạng của chú đấy!”
Hắn gia nhập xã hội đen đã hơn ba năm, An Dĩ Phong luôn theo hắn. Hắn luôn coi như anh em. Đương nhiên hắn không thể để An Dĩ Phong đi chịu chết nhưng sự việc lần này quá nghiêm trọng. Hắn cũng không dám chắc có thể cáng đáng nổi không.
“Phong, anh nghe nói là vì cô cảnh sát đó, đúng không?”
“Vâng!”
“Cô ta rõ ràng muốn hại chú. Cô ta là cảnh sát, liệu có tình cảm với chú thật không? Cô ta đang lợi dụng chú...”
An Dĩ Phong không nói gì, ánh mắt hắn vẫn không chút oán trách, hối hận.
Hàn Trạc Thần châm một điếu thuốc, tựa vào chiếc bàn hít một hơi, cuối cùng lòng cũng lắng xuống.
“Anh đã nói trước với chú rồi, đừng học đòi người ta mà yêu đương, một khi đã yêu thật thì có nghĩa là một chân đã bước vào quỷ môn quan. Chúng ta gia nhập xã hội đen, hôm nay có thể phong lưu hào hoa, ngày mai đã nằm trong quan tài rồi! Tình yêu... chúng ta không thể nắm bắt được!”
“Em cũng hiểu chứ! Anh Thần, anh thử mới biết, thứ tình cảm này cũng như ma túy ấy, cai không được...”
“Anh không thử yêu nhưng anh từng thử heroin... cai được!” Hắn dừng lại một lúc rồi hít một hơi thuốc. “Lúc cai sống chẳng bằng chết nhưng vượt qua là được...”
“Anh Thần!” An Dĩ Phong quỳ trước mặt hắn, cả đời này An Dĩ Phong chỉ quỳ có đúng lần đó. “Em chỉ xin anh... việc này đừng dây vào, em không muốn làm liên lụy đến anh.”
“Nếu còn coi là anh em thì đừng nói như thế!”
Hàn Trạc Thần rất ít khi làm phiền tới đại ca, vì An Dĩ Phong nên hắn đi tìm anh cả Lôi: “Đại ca, em muốn đem vài người đi nói chuyện với Trác Cửu.”
“Thần, đã giết con trai của Trác Cửu rồi, mày nói gì cũng không có tác dụng đâu.”
“Nếu hôm nay người Trác Cửu cần là em thì anh có giao nộp không?”
Đại ca lắc đầu.
“Cho nên em cũng không thể...”
“Kể cả mày đem tất cả người đi, kể cả có thể may mắn san phẳng được Kỳ Dã thì coi như mày tài giỏi sao? An Dĩ Phong có mạng của nó, vậy những người anh em khác không có mạng sống sao?”
“Em biết mình phải làm thế nào!”
Lúc hắn chuẩn bị ra khỏi cửa, đại ca gọi hắn: “Mày muốn đem bao nhiêu người thì đem. Tao chỉ có một yêu cầu là mày hãy sống mà quay trở lại đây.”
“Đại ca...”
Hàn Trạc Thần xoay người, nhìn khuôn mặt của anh cả Lôi.