
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341620
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1620 lượt.
viên năm thứ tư khoa múa của học viện nghệ thuật. Khi không có tiết hoặc buổi tối rảnh rỗi chị thường nhảy trong một quán sang trọng.
Câu cửa miệng của chị là: “Thời đại này đàn ông tốt tuyệt chủng cả rồi!”
Không hiểu sao tôi lại thích câu nói đó của chị...
Càng kể càng thấy lạc đề, tôi lại nói tiếp chuyện hôm đó.
Hôm đó, vì trốn một tiết học, tôi bị giáo viên phạt đứng cả buổi chiều, lúc ra khỏi cổng trường chân vẫn còn tê cứng. Tôi khó nhọc cất từng bước, đúng lúc xe của Hàn Trạc Thần dừng trước cổng.
Bỗng tôi cảm thấy chân mình tê dại, lò cò từng bước đến bên xe, không muốn lên chút nào.
“Chân con làm sao thế?”
“Bị giáo viên phạt đứng vì... đi muộn.”
“À...” Hắn nói, cúi đầu tiếp tục xem tập tài liệu trong tay, có vẻ như là hợp đồng gì đó.
Mấy lần định mở miệng nói chuyện với hắn nhưng nhìn bộ mặt nghiêm nghị của hắn tôi lại thôi. Đã bao lần tôi lấy hết dũng khí định nói thì hắn đã nói trước: “Muốn nói gì thì nói đi!”
“Con... con mới mười lăm tuổi...” Tôi muốn nói rằng mình còn nhỏ, không thích hợp để yêu.
“Con sẽ không ở tuổi mười lăm mãi mãi.”
“Nhưng... con không thích chú...”
Hắn còn chẳng thèm ngẩng đầu, lật sang một trang tài liệu khác: “Từ từ rồi sẽ thích.”
Tôi cố hít một hơi thật sâu để không khí tràn đầy lồng ngực như tiếp thêm sức mạnh cho mình: “Con sẽ không thích chú, mãi mãi không thể, chú hãy từ bỏ hy vọng đi!”
Cuối cùng, hắn cũng ngẩng lên, lướt nhìn tôi một cái: “Việc này không phải chỉ con nói là được!”
Tôi nản lòng tựa vào ghế ngồi, không cam tâm chấp nhận số phận, quyết nắm lấy cơ hội cuối cùng: “Con còn nhớ chú từng nói, cho dù con có yêu cầu gì, chỉ cần nói ra, chú sẽ đáp ứng... đúng không?”
“Đúng!” Hắn cười, ghé sát vào người tôi, khẽ nói vào tai tôi. “Trừ việc này ra... Thiên Thiên, con là của ta, mãi mãi là như vậy.”
Tôi hoàn toàn thua cuộc.
Có lẽ cô bạn cùng bàn nói đúng, tôi nên nói rằng: “Chú muốn thế nào thì tùy, con đều nghe chú.”
Những ngày sau đó bi thảm biết bao. Tôi bị Hàn Trạc Thần giày vò đến thảm hại, chỉ cần hình dung là có thể biết được thế nào rồi!
Điều duy nhất khiến lòng tôi được an ủi là giáo viên biến thái lớp chúng tôi tự nhiên từ chức, thay vào đó là một giáo viên chủ nhiệm hòa nhã, dễ gần, từ đó trở đi tôi không bị phạt đứng nữa...
Thấm thoắt hai năm trôi qua, tôi tròn mười bảy tuổi. Câu nói của Hàn Trạc Thần đã lột tả dáng vẻ của tôi: “Thiên Thiên, cuối cùng con cũng giống một phụ nữ rồi!”
Hôm đó là thứ Hai, đáng lẽ phải ngồi trong lớp thì tôi lại len lỏi qua khu phố phồn hoa có nhiều người qua lại, bước vào một quán cao cấp.
Tôi tìm chỗ ngồi ở góc quán, vẫn như mọi lần gọi một cốc nước chanh.
Cuộc sống ngày càng hiện đại, trò giải trí cũng ngày càng tân tiến!
Quán này chính là ví dụ điển hình. Nó không giống hộp đêm nhưng cũng có tiếng nhạc êm dịu, những điệu múa uyển chuyển, vô số người đẹp, cũng có trao đổi tiền bạc, những người qua lại đều rất phong độ, xinh đẹp.
Thỉnh thoảng những người đàn ông lạ mặt ngồi xuống bên cạnh, rất lịch sự hỏi tôi phía đối diện có người ngồi chưa, khi tôi nói có rồi, họ rất biết điều mà rời khỏi, tìm kiếm mục tiêu mới.
Về cơ bản, ở đây không có những loại người la lối om sòm, trừ hôm đó.
Năm người đàn ông ngồi trên chiếc sofa mềm mại hình tròn cách chỗ chúng tôi không xa, vừa uống vừa la ó, nhìn kiểu ngồi thôi cũng biết là dạng không có học. Những lời nói của họ càng không thể lọt tai, rõ ràng là đang ngắm nghía, bàn luận về vũ công, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, may mà vũ công hôm nay không phải là chị Thu.
“Thiên Thiên, em lại trốn học hả?!”
Vừa nghe giọng nói, không cần ngẩng đầu nhìn tôi cũng biết là ai.
“Chị Thu, em muốn ra ngoài hít thở không khí một lúc, chị rảnh không?”
Hai năm qua, thỉnh thoảng thấy buồn bực hoặc không vui, tôi đều đến đây gặp chị. Nếu rảnh rỗi, chị thường ngồi nói chuyện phiếm với tôi một lúc.
Tôi rất thích chị vì chị chín chắn, thích nghe chị kể về các loại đàn ông, đặc biệt có chút cảnh nóng trong câu chuyện của chị nhưng không bao gồm điệu nhảy của chị.
Trước khi được xem chị nhảy tôi cứ ngỡ những vũ điệu của chị phải uốn lượn rất đẹp. Trên thực tế, vũ điệu của chị vô cùng mê hoặc khiến tôi không dám hình dung, mới xem được một chút thì không dám xem nữa, thực sự là quá...
“Sao thế? Có phải gã cha nuôi vô liêm sỉ ấy lại làm phiền em không?”
Tôi cúi đầu nhấp một ngụm nước chanh, vị chanh chua từ miệng lan đến tận đáy lòng.
“Hôm qua ông ta lại vuốt ve em...”
“Hắn vuốt ve ở đâu?” Chị lo lắng nhìn ngực tôi rồi lại nhìn xuống đùi tôi.
“Vai và cả eo nữa.” Tôi nuốt nước bọt, nghĩ lại cảnh tượng tối qua, ôm lấy khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
“Chị tưởng... Thế là còn may!” Chị vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
“Em không chịu được, thực sự không thể chịu được nữa!”
Hai năm nay, Hàn Trạc Thần không hôn tôi nữa nhưng tay hắn thì chẳng chịu để yên, không vuốt tóc tôi thì lại vuốt ve tay tôi, có lúc còn ôm vai tôi, những ngón tay cứ lướt lên, lướt xuống trên cánh tay tôi. Rất