The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngủ Cùng Sói

Ngủ Cùng Sói

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015

Lượt xem: 1341503

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1503 lượt.

cái bóng cũng mở to mắt kinh hoàng nhìn tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra cái bóng ấy chính là tôi.
Thật khó tin. Tôi đưa tay sờ khuôn mặt mình, khuôn mặt vốn bầu bĩnh, hồng hào sao giờ lại như thế này?
Chẳng trách Hàn Trạc Thần không nhận ra tôi, ngay cả tôi còn không nhận ra chính mình...
Tiểu Cảnh nắm lấy tay tôi, nói nhỏ: “Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Tôi nhìn đôi mắt ngây ngô của anh, không muốn nói gì.
Nếu biết được người đàn ông ngồi trên sofa kia đáng sợ đến mức nào, anh sẽ không còn chắc chắn như vậy nữa.
Người đàn ông tên Thanh bước đến cạnh Hàn Trạc Thần, cúi người nói: “Đây là tư liệu về Cảnh. Không tìm thấy tư liệu về cô bé đó. Viện trưởng nói khi cô bé được chuyển từ viện phúc lợi xã hội đến cũng không có tư liệu gì, không hiểu sao lại như vậy.”
“Không sao, điều đó không quan trọng.” Hàn Trạc Thần nhận lấy một chồng tài liệu từ tên Thanh, lật lật mấy trang, ngẩng đầu nhìn Tiểu Cảnh đứng cạnh tôi: “Cậu bé, lại đây.”
Tiểu Cảnh nắm chặt tay tôi hơn, không hề nhúc nhích.
Hắn thấy Tiểu Cảnh không chịu bước tới, không hề tức giận, ngẩng đầu nhìn Thanh rồi chỉ vào tôi. Tôi hiểu ngay ý của hắn nhưng một người trói gà không chặt như tôi không còn cách nào khác. Tôi chỉ có thể nhìn tên Thanh đẩy Tiểu Cảnh ra, lôi tôi đến trước mặt Hàn Trạc Thần.
Hai năm trôi qua, kẻ tôi luôn muốn tìm giờ đang ở ngay trước mặt tôi. Trên tay hắn vẫn còn vết răng, vết máu đã đông lại, thì ra vết cắn chẳng hề hấn gì đối với hắn.
Sau này, tôi phải làm thế nào?
Tôi đang cố nghĩ.
Hắn đưa tay ra, xoa đầu tôi, nâng cằm tôi lên hỏi: “Cháu tên gì?”
Tôi lắc đầu thật mạnh, mở to mắt, cố nhìn kỹ khuôn mặt ma quỷ đó. Trong ánh sáng mờ ảo, mắt hắn đen tuyền, vẫn là khuôn mặt đẹp trai đó.
“Thôi được, từ bây giờ ta sẽ gọi cháu là Hàn Thiên Vu, con gái của ta.”
Con gái ư? Kẻ đã sát hại cả nhà tôi lại nhận tôi làm con gái, thật buồn cười!
“Thả em ấy ra!” Tiểu Cảnh đang bị tên Thanh giữ chặt tay hét lên.
Hàn Trạc Thần gượng cười, nhìn cậu bé hỏi: “Cậu thích cô bé này à?”
Tiểu Cảnh ngẩn người, khuôn mặt vàng vọt bỗng ửng hồng.
“Ngày mai ta sẽ sắp xếp cho cậu đi huấn luyện. Ta cho cậu tám năm. Khi trở về, nếu cậu khiến ta hài lòng, ta sẽ tặng cậu thứ cậu muốn, còn không làm được... thì đừng trách ta.”
Tiểu Cảnh nhìn tôi, trên khuôn mặt gầy guộc hiện lên vẻ u sầu mà đứa trẻ mười lăm tuổi không nên có.
Hàn Trạc Thần bế tôi lên, đặt tôi ngồi trên đùi hắn, những ngón tay thon dài của hắn đặt lên cổ tôi rồi vuốt ve làn da tôi. Tôi giật mình không dám cử động, tin rằng với tính cách tàn bạo của hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bóp chết tôi.
“Tôi nghe ông.” Cuối cùng Tiểu Cảnh cũng mở miệng.
“Được!” Hắn hài lòng gật đầu, bế tôi đi về phía cầu thang. “Thiên Thiên, ngày mai ta đưa con đi học.”
Tôi còn nhớ lúc nhỏ, khi kể chuyện cổ tích, bố tôi từng nói ma quỷ trông dữ dằn không thực sự đáng sợ, đáng sợ nhất là ma quỷ có khuôn mặt như thiên thần...
Lúc đó tôi không hiểu nhưng giờ tôi đã hiểu rồi! Nếu Tiểu Cảnh nói “không” thì sinh mệnh của tôi có lẽ đã bị đôi bàn tay đẹp nhất mà từ trước tới giờ tôi được nhìn thấy bóp chết.
Từ đó trở đi, tôi không còn gặp Tiểu Cảnh nữa. Nhưng tôi biết anh sẽ quay lại, chắc chắn một ngày anh sẽ quay lại đón tôi.






Đêm khuya, tôi ngồi bên chiếc giường kê ở góc tường, ngơ ngẩn nhìn những vì sao ngoài cửa sổ.
Trái tim thơ dại của tôi dâng lên sự thù hận khắc cốt ghi tâm. Trong ký ức của tôi vẫn còn tàn dư của nỗi khiếp sợ từng trải qua. Bao suy nghĩ phức tạp, rối ren cứ luẩn quẩn trong trí óc tôi. Tôi bỗng thấy hoang mang, bối rối...
Tiếng bước chân ngoài càng lúc càng gần, tôi đoán được là ai nên càng lo sợ. Cửa mở ra, dưới ánh trăng, Hàn Trạc Thần tiến đến chỗ tôi. Tôi không dám nhúc nhích, cắn ngón tay, toàn thân run lên nhìn từng cử chỉ, hành động của hắn.
Hắn dừng lại, đứng cạnh tôi, cúi đầu nhìn vào mắt tôi. Hình như hắn nhận ra tôi đang khiếp sợ, liền nở nụ cười hiền từ.
“Con rất sợ ta?”
“Trên thế gian này không có gì đáng sợ cả, chỉ là con chưa dám đối mặt với nó mà thôi!” Bố vỗ vỗ lưng tôi cho đến khi tôi không còn thấy sợ hãi.
Đúng vậy, tôi không được sợ hãi. Ông trời sắp đặt cho tôi ở cạnh kẻ thù không phải để tôi sợ hắn mà để tôi đòi lại thứ hắn đã nợ gia đình tôi...
Mười một tuổi, tôi ngây thơ nghĩ rằng tôi có thể lợi dụng lúc Hàn Trạc Thần không để ý mà dùng dao đâm mạnh vào lưng hắn giống như trong những bộ phim vẫn chiếu trên ti vi. Máu đỏ sẽ thấm đẫm áo sơ mi của hắn, rồi hắn sẽ quay lại, chỉ tay vào tôi, trợn mắt với vẻ khó tin, ngã gục trước mặt tôi, chết không nhắm mắt.
Vào một ngày trời nắng, nhân lúc cô Vương không để ý, tôi lẻn vào bếp tìm một con dao thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Tôi nhoài người qua cửa sổ ngước nhìn ra. Một gã đầu trọc đang khệnh khạng đi vào. Gã còn đem theo hai mươi, ba mươi người đàn ông cao to. Họ chửi rủa ầm ĩ, giẫm cả lên bãi cỏ rồi đi vào sân.
Hàn Trạc Thần ngồi bên chiếc bàn tròn