Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngự Phồn Hoa

Ngự Phồn Hoa

Tác giả: Vô Xứ Khả Đào

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341719

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1719 lượt.

sao cũng có thể gặp được một người thích hợp…”
“Cho nên nàng liền trốn tránh, vốn tính suốt đời cũng không muốn cho ta biết mẹ con hai người còn sống phải không?”
Nàng từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, cọ cọ lấy lòng: “Qua mấy năm vẫn không nghe nói Hoàng đế lập hậu nạp phi.” Ánh mắt nàng sáng lên, “Ta đoán là cái tính bướng bỉnh của chàng lại tái phát.”
Giang Tái Sơ cúi đầu hôn nhẹ một cái lên mi tâm nàng, ánh trăng sáng vằng vặc rơi trên người bọn họ, lành lạnh như nước: “Ngày đó ta bắn tên vào ngực nàng, sau này mỗi một ngày, ta đều giống như giật mình từ trong giấc mộng… Nàng bảo ta sao lại giữ nữ nhân ngủ ở bên gối? Hơn nữa, ta đã từng hứa với nàng, từ nay về sau sẽ không có người khác.”
“Những lời chàng tự hứa khi đó, ta đều đã quên.” Hàn Duy Tang cúi đầu cười nhẹ một tiếng, lại bị hắn giữ cằm nâng lên.
“Duy Tang, lần nào ta hứa hẹn với nàng, trong lòng đều cho rằng chuyện nào cũng quan trọng!” Giang Tái Sơ có chút tức giận, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới phải, thoáng chốc lại cúi đầu hôn xuống.
Nàng hơi nhón chân lên, hai tay vòng ra sau cổ hắn, dịu dàng đón nhận, đến khi không thở nổi nữa, nàng mới cười trốn tránh: “Lần này ta thật sự nhớ kỹ…”
Hắn hơi buông nàng ra, vẫn còn lưu luyến vị ngọt trên môi, giận dữ trong lòng cũng tan hết.
“Nói thật, nếu ta không mang A Hằng về bên cạnh chàng, chàng thật sự dự tính cứ giằng co với các đại thần như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Giang Tái Sơ không chút để ý mà cười cười, “Ta không muốn lấy người khác, bọn họ còn có thể làm khó dễ được ta? Cho dù chết, trước khi chết tìm cho bọn họ một hoàng đế không được sao?”
Hàn Duy Tang cắn cắn môi, hắn tựa như không hề nói thật.
“Giang Tái Sơ, chàng nói thật cho ta biết… Có phải trong lòng chàng vốn tính lập…” Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, “A Trang.”
Hắn hơi kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt vẫn như cũ, hắn cười lanh lảnh: “Không thể gạt được nàng.”
“Chuyện này sao có thể! Bách quan trong triều sao có thể đồng ý?” Hàn Duy Tang cười khổ, “Chàng thật là liều lĩnh.”
“Sao lại không thể? Lúc nàng không ở đây, A Trang đi theo ta, không thua gì con trai ruột.” Hắn liếc xéo nàng, “Hơn nữa, trên người nó có huyết mạch của nàng… Bất luận với nàng thế nào, ta cuối cùng đều cam nguyện .”
Hàn Duy Tang kìm nước mắt, nhẹ giọng nói: “Chàng luôn đối tốt với ta như vậy.”
“Không nói những chuyện này nữa, A Hằng có thể trở về là một chuyện không thể tốt hơn.” Giang Tái Sơ dẫn nàng qua bụi hoa, vô cùng đắc chí thoả mãn.
“Nguyên Hạo Hành… Có thể cho hắn trở lại chưa?” Hàn Duy Tang nói khẽ, “Mấy năm nay ta ở Cẩm Châu, hắn thật sự khiến nơi đó trở thành một nơi không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, nhân tài như vậy, chàng lại để hắn đến nơi đó, cũng quá đáng tiếc.”
“Ừ.” Nếu nàng còn sống, Giang Tái Sơ cho rằng sự khó chịu trong lòng kia cũng tiêu tan, thản nhiên nói.
“A Hằng có thể thuận lợi đưa đến bên cạnh chàng, ít nhiều cũng là nhờ Nguyên đại nhân hỗ trợ.” Hàn Duy Tang cười nói, “Nhưng mà chuyện này, ta cũng biết hắn nhất định sẽ giúp.”
“Hử?” Đôi mắt Giang Tái Sơ không khỏi nheo lại, trước kia hắn không hề hay biết chuyện này.
“A Hằng không phải do nàng cho người ta đưa đến cái đình ở sườn núi Phàn Sơn sao?” Giang Tái Sơ dừng một chút, cười khẽ, “Ta biết rõ nàng còn gạt ta chút chuyện kiếm tuyết ngày đó.”
Hàn Duy Tang giật mình: “Khi đó vì sao chàng không… vạch trần ta?”
Giang Tái Sơ đưa tay xoa tóc nàng, nhẹ nhàng nói: “Khi đó tuy rằng ta buồn bực nàng, cũng không thể không lấy kiếm tuyết uy hiếp nàng… Nhưng ta cũng không hề muốn phá huỷ kiếm tuyết. Nếu không có kiếm tuyết, chỉ sợ nhỡ ta không ở bên cạnh nàng, đến lúc nàng thật sự muốn dùng, một mình nàng cũng khó mà giữ được.”
Hàn Duy Tang hơi giật mình: “Kiếm tuyết thật sự chỉ là nhóm tú nữ trong quý phủ của đại thần và Hầu tước hoàng hất… Mặc dù địa vị thấp kém nhưng lại có thể thám thính rất nhiều đại sự của triều đình. Nữ quan hôm qua mang ta vào đây cũng là tú nữ trong cung dẫn đường cho ta. Chàng… đừng trách các nàng.”
Giang Tái Sơ quả thật cũng là lần đầu tiên nghe nói, thấy bộ dáng sầu lo của nàng thì thấp giọng an ủi: “Mang nàng về bên cạnh ta, ta trọng thưởng các nàng còn không kịp.”
“Nhưng mà cuộc sống dân chúng Xuyên Thục bây giờ đầy đủ sung túc, cũng không cần mang nữ nhi bán cho nhà giàu làm tú nương, kiếm tuyết về sau… cũng sẽ dần dần không còn nữa.”
Giang Tái Sơ đáp một tiếng, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác, không biết là tư vị gì: “Khó trách Nguyên Hạo Hành không theo mọi người tham gia cảnh náo nhiệt này. Nói như vậy, hắn an bài A Hằng đến bên cạnh ta là đã sớm biết chuyện nàng còn sống mạnh khoẻ?”
“Ừ, cũng không sớm lắm, khi A Hằng được bảy tháng, ta phái người liên lạc với hắn…”
“Hắn cũng không nói cho ta biết?” Giang Tái Sơ cười lạnh một tiếng, “Nàng còn thay hắn cầu tình, cho hắn sớm trở về?”
“Ừ…”
“Theo ta thấy, hắn vẫn nên ở lại Cẩm Châu rèn luyện thêm mấy năm nữa đi.” Ngữ khí của Giang Tái Sơ chắc như đinh đóng cột.
Hàn Duy Tang nhất thời kh


XtGem Forum catalog