
Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương
Tác giả: Tử Trừng
Ngày cập nhật: 03:30 22/12/2015
Lượt xem: 134687
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/687 lượt.
tứ gì? Trời, anh không phải là đang ghen chứ? Thần kinh! Cô chỉ toàn giỏi nghĩ nhiều, anh trước giờ chỉ xem cô như em gái, không có lý nào vì cô mà ghen.
“Nói cho anh biết, em rốt cuộc có có thích anh một chút nào hay không?”- Đáp án này đối với anh rất quan trọng, anh hiện tại muốn có một câu trả lời xác thực.
“Em…”- Tay cô đã thấm mồ hôi, từ nhỏ đến lớn cô không nhớ từ lúc nào mình lại trở nên khẩn trương như vậy, cô nhắm mắt lại ngồi xổm xuống đất cố lấy hết dũng khí thú nhận: “Em trước giờ rất thích anh!”
Lôi Diễm nghe vậy, trong lòng như có hàng vạn chú chim đang cất giọng ca vàng, lòng đầy kinh hỷ* (kinh ngạc & vui mừng) nhìn cô, rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Bao lâu?”
“Thật lâu…Theo trí nhớ của em đến nay từ trước đến giờ vẫn rất thích anh” Tình cảm chôn sâu trong đáy lòng hôm nay đã bị vạch trần, cô hơi ngượng ngùng khi nói ra như vậy.
“Cho nên, bởi vì thầm mến anh nên em mới đồng ý gả cho anh, dù trên danh nghĩa?” Thấy cô như muốn đem khuôn mặt nhỏ chôn sâu vào trong vòng tay của mình, anh liền bất giác vươn tay chạm nhẹ vào cô.
Anh rốt cục cũng có thể quang minh chính đại nhìn cô, chạm vào cô, không cần như trước chỉ có thể lợi dụng lúc cô ngủ say mà vụng trộm nhìn cô.
Nghe anh nói vậy, toàn thân Lục Nhân cứng đờ.
Cuối cùng, chuyện cô lo sợ lâu nay cũng đã xảy ra? Người quả nhiên không thể làm chuyện xấu, cho dù đó là xuất phát từ lòng tốt cũng không được, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị phát hiện.
“Có lẽ anh nghĩ em có mưu mô rất lớn nhưng xin anh đừng hiểu lầm, lúc trước em là thực tâm muốn hảo hảo giúp anh.” Sợ hãi anh thật sự hiểu lầm mình có dụng tâm, hai mắt cô đã bắt đầu đỏ lên, cắn môi nói nhỏ: “Nếu anh cảm thấy bị em lừa gạt, vậy…Tùy anh lúc nào muốn ly hôn cũng được.”
Cô đã từng nghĩ, một lúc nào đó vào thời điểm tốt sẽ thú nhận tất cả, những điều ngọt ngào mà mình nghĩ bây giờ bị tình cảnh trước mắt làm cho xấu hổ; cô cứ nghĩ rằng bản thân sẽ không cần đối mặt với tình huống như thế này, nhưng đúng là thế sự khó lường, cô chung quy vẫn là phải đối mặt tất cả.
“Em không được phép nói vậy” Hai chữ ly hôn mà cô vừa nói ra một giây đã đánh mạnh vào tim anh, anh cau mày lắc đầu, căn bản sự việc không đến mức phải ly hôn. Anh thật không dễ dàng mới có cảm giác rung động với một cô gái, lại là người thầm mến anh đã nhiều năm, huống chi cô bây giờ đã là vợ của anh, có cưới hỏi đàng hoàng, mọi người ai cũng biết.
Cái gọi là mười năm cùng ngồi chung thuyền, trăm năm cùng ngủ chung gối, đây là duyên phận khó khăn lắm mới có một, đừng mơ tưởng anh sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy.
“….Anh hai à, anh không cần phải miễn cưỡng chấp nhận mối quan hệ này” Nhưng Lục Nhân lại hiểu lầm ý tứ của anh, nghĩ đến sợ cô bị người nhà trách mắng nên thà miễn cưỡng mình chấp nhận cuộc hôn nhân này. “Cha em bên kia em sẽ giải thích cho ông hiểu, anh không cần vì em mà cảm thấy khó xử”.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô lấy hai từ anh hai để gọi anh, chính là vì không hy vọng anh vì tình cảm nhất thời mà chấp nhận cuộc hôn nhâu này, như vậy sẽ khiến cho anh chậm trễ tìm được hạnh phúc thật sự của mình.
Lôi Diễm trầm xuống: “Em vừa gọi anh là gì?”
“Anh hai.”- Cô đem chua xót nuốt vào trong bụng, không chần chừ lặp lại một lần nữa.
Lôi Diễm cảm thấy một trận choáng váng.
“Em….không cần anh nữa sao?” Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gọi anh là anh hai, hiện tại gọi anh như vậy là có ý tứ gì?
Cô là vợ của anh, là người phụ nữ của anh, cô có biết anh thật khó khăn lắm mới xác định được tâm ý của mình, bây giờ lại tàn nhẫn gọi anh là anh hai?
Không! Anh không muốn Lục Nhân là em gái của mình, không muốn.
“Anh đang nói cái gì vậy? Anh vĩnh viễn là Lôi Diểm là anh hai của em.”- Cô cười, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
“Anh không phải là anh hai của em, cũng không muốn làm anh hai của em” Anh tức giận không biết đau đớn đám mạnh một quyền vào tường, thanh âm rống to lên: “Chết tiệt, anh là chồng của em, em nghe rõ rồi chứ? Anh là chồng của em”.
Một quyền vừa nặng vừa mạnh dừng lại ở bên tai cô, cô rõ ràng cảm nhận được lực đạo của nó, cô tin nó có thể làm vỡ nát bất cứ thứ gì, cũng như làm vỡ nát bức tường bảo vệ nội tâm của mình.
“Em ——” Vẻ mặt của anh căng thẳng, khuôn mặt tức giận đã nguôi dần, thay vào đó là ánh mắt kiên định gần như có thể thuyết phục được Lục Nhân, nhưng cô cũng không dám tin tưởng nữ thần tình yêu sẽ chiếu cố mình “Em không hiểu ý của anh……….”
Dù cho cô chờ đợi bao nhiêu năm như vậy, nhưng tất cả đều là Lôi Diễm quan tâm cô như một người anh trai, anh tại sao đột nhiên lại lớn tiếng tuyên bố là chồng của cô? Cô thật sự khó mà tin. =.=
Cô cũng không cần danh lợi hay tiền tài quyền thế của anh, cô chỉ cần một chút tình yêu ở anh, nếu anh đối với cô vẫn không có cảm giác thì cô đành giải phóng tự do cho anh, anh hẳn là phải cảm thấy thoải mái chứ? Nhưng vì cái gì hiện tại anh lại biểu hiện ra hoàn toàn không phải như vậy?
“Kỳ thật anh đối với em ——” Ngay khi anh muốn nói rõ tâm ý của mình, bàn tay to không cẩn thận đụng p