
Tác giả: Quách Tiểu Mạt
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341456
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1456 lượt.
ừ cách đây 20năm rồi . Người phụ nữ trong bức ảnh này rất có thể chính là người đàn bà điên ở trong căn nhà này, mà tên bà ta cũng là thuỷ linh nhi.
Nhưng trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy không nhỉ? Tôi không phải không dám khẳng định, mà là hàon toàn không thể tin được!
Cẩm tấm gương ngẩn người nhìn hồi lâu, tôi đột nhiên nảy ra 1 ý nghĩ mà ngay chính bản thân mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, 2 thuỷ linh nhi rất có thể là 1 ! Cái khả năng này chỉ có thể xuất hiện trong duy nhất 1 trường hợp này, đó là thuỷ linh nhi mà anh cả yêu thương hơn 20 năm trước khi chết!
Bà ta không giống như người, mà giống hệt như 1 con ma! 1 con ma gầy tới nỗi chĩ còn trơ lại 1 bộ xương khô! Bà ta mặc trên người 1 bộ quần áo bằng vải gai. Thân hình bà ta vô cùng mỏng manh, đến mức gió cũng cò thể thổi bay đi được ! Tôi chưa từng nhìn thấy người nào như thế này. Trên đời sao lại có 1 người như thế này chứ> tôi có thể khẳng định mình lại gặp ma rồi !
Con *ma nữ* trước mắt tôi quả thực quá đáng sợ! Mái tóc rối tung, phẫn nộ tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, 2 con mắt đỏ vằng những tia máu, 2 con ngươi lồi ra như chuẩn bị rơi ra khỏi hốc mắt đến nơi!
Tôi sợđến mức mụ mị cả đầu óc, làm sao mà nhớ ra được phải trả lời bà ta. Thấy tôi không lên tiếng, bà tôi càng phẫn nộ, nghiến răng trèo trẹo nhìn tôi , miệng phát ra những tiếng kêu đầy ma mị. Bà ta nhe nanh múa vuốt lao về phía tôi ...
10 đầu ngón tay của bà ta có những móng vuốt sắc nhọn, móng tay phải dài cả tấc, trông chẳng khác gì móng vuốt của ma quỷ trong truyền thuyết! Tôi đừng yên bất động, không phải là không muốn cử động mà là không thể cử động được! Khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngừng đập, cả cơ thể cứng đờ như 1 xác chết.
Những *móng vuốt của quỷ* đã đến sát mặt tôi, thế nhưng tôi vẫn chỉ biết đứng chết lặng ở đó, dán mắt vào khuôn mặt khủng khiếp kia. Bởi vì khuôn mặt của bà ta mặc dù rất gầy guộc nhưng vẫn có thể tìm ra vài nét tương đồng với lan lan.
- lan lan, là em phải không? - vào khoảng khắc những cái móng vuốt kia chẩun bị cắm thẳng vào mắt tôi , tôi đột nhiên bật lên thành tiếng.
Chính câu nói đó đã cứu sống tôi . Bà ta nghe thấy tôi hỏi câu này liền dừng tay, từ từ thu 10 đầu ngón tay lại.
- mày vừa nói lan lan, mày quen lan lan sao? - nghe thấy cái tên lan lan, bà ta tỏ ra vô cùng căng thẳng
- cháu.. Cháu là bạn của lan lan, lúc nãy cháu nhìn thấy ảnh của bác lúc còn trẻ rồi, lan lan giống hệt bác. Cháu đến đây để tìm người nhà của lan lan! - tôi nói bằng giọng run run.
Bà ta chộp lấy cnah1 tay tôi , nghiến rằng trèo trẹo gầm lên:
- mày lừa tao, lan lan của tao 6 năm trước đã mất tích rồi, làm sao mảy có thể gặp nó được? Làm sao mày lại là bạn của nó được?
Não bộ của tôi bắt đầu khôi phục lại ý thức, mặc cho người trước mặt mình là người hay ma, tôi đã nhận ra rằng đó chính là mẹ của lan lan qua biểu cảm và khẩu khí của bà ta. Nếu không sao bà ta lại căng thẳng như vậy khi nhắc đến lan lan.
- điều cháu nói là sự th6ạt, cháu thực sự có quen với lan lan, mấy tháng trước chúng cháu còn ở cạnh nhau...
- vậy thì lan lan của tao hiện giờ đang ở đâu, sao nó không về nhà? Ngày nào tao cũng đi khắp nơi tìm kiếm nó, nó phải biết là mẹ của nó đang lo lắng, đang nhớ thương nó lắm chứ! - lúc nói câu nảy nước mắt bà ta bắt đầu rơi lã chã. Nhữnng điều mà bà ta nói đã khiến tôi xác định được 1 chuyện, bà ta chính là mẹ của lan lan, cũng chính là bà điên trong mắt mọi người ở đây.
- lan lan.. Cô ấy... Không còn trên đời nữa! - tôi nghẹn ngào nói, nước mắt cũng tuôn rơi
- mày nói láo, lan lan của tôi còn chưa gặp được mẹ, sao nó có thể chết được? Nó biết là ngày nào tao cũng chờ đợi nó, tao sống đến giờ cũng là để được gặp lan lan của tao mà! - bà ta vừa nói vừa ra sức giật cánh tay tôi , nhưng vì bà ta sức yếu nên tôi vẫn đứng ên chẳng hề động đậy.
- bác ơi, bác thực sự là mẹ của lan lan chứ? Cuối cùng thì cháu củng gặp được bác rồi ! Cháu từ xa tới đây là để nói cho bác chuyện của lan lan, cô ấy chết quá... - tôi không thể nào nói nên lời! Mẹ lan lan đã đứng không vững nữa, bàn tay bám vào cánh tay tôi vừa buông ra, bà ấy đã ngã ra đất.
Tôi vội vàng dìu bà ấy dậy, cơ thể của bà rất nhẹ, nhẹ như 1 nắm bông. Hơi thở của bà rất yếu, yếu tới mức tôi không thể cảm nhận được. Tôi biết bà quá k1ich động khi hay tin lan lan đã chết, bà ấy đã không chịu nổi cú sốc ấy mà ngất đi.
Tôi hối hận vì đã nói với bà chuyện lan lan đã chết. Nhưng cái chết của lan lan sớm muộn gì cũng phải nói cho bà ấy biết, chỉ có điều tình cảnh trước mắt khiến cho tôi không biết phải làm sao. Tôi ôm mẹ của lan lan trên tay, đứng ngây người ở giữa nhà chẳng biết làm thế nào?
Vài phút sau, tôi bừng tỉnh khỏi trạng thái hoảng lạon cực độ, đang chuẩn bị bế mẹ lan lan đang hôn mê ra bệnh viện huyện cấp cứu thì bà ấy đột nhiên tỉnh lại
- bỏ ta ra! - giọng nói của bà rất nhỏ, rất yếu ớt, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy.
Tôi lo lắng hỏi:
- giờ cháu đưa bà đến bệnh biện kiểm tra nhé!
- đừng, cậu nghe ta nói, ta vẫn còn