
Tác giả: Dung Quang
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341777
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1777 lượt.
như vậy phân tán tinh thần, cũng không còn tinh thần như vừa rồi nữa.
Mà cô không ngẩng đầu lên, bởi vậy không nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng cứng nhắc đó trong ngoài không giống nhau như thế nào. Khi anh bình tĩnh nói, trên khuôn mặt anh tuấn cũng không thờ ơ như giọng nói của anh, thậm chí mang theo... bất đắc dĩ và ân cần.
Có lẽ khi bạn thấy tất cả những phẩm chất của mình trên một người khác thì tự nhiên sẽ sinh ra hoài niệm và tình cảm phức tạp, bạn sẽ coi người đó như bóng dáng của mình, làm hết khả năng của bạn để bảo vệ người đó.
Lúc Trình Ngộ Sâm ý thức được điều này, lại phát giác hai tay anh đang bất an, giống như muốn ôm cô gái trước mặt vào lòng, sau đó kiên nhẫn an ủi cô.
Anh bị chính mình dọa sợ, trong lòng lập tức nôn nóng bất an.
Đây là tình tiết phim truyền hình chó má gì thế?
Mà sau một khắc, tình tiết phim truyền hình càng nổ ra, ngay tại lúc anh vượt qua tâm lý giãy giụa, muốn thuận theo cảm xúc ôm Thư Tình một cái, thì nam chính vừa dịu dàng vừa cường đại của chúng ta mang theo tư thái cường hãn trước nay chưa từng có xuất hiện ở cửa.
“Anh muốn làm gì?” Giọng nói lạnh như băng, trầm tĩnh, bị đè nén, thậm chí là giận không kiềm được đến từ núi lửa bộc phát mang tên thầy Cố.
Tay Trình Ngộ Sâm suýt nữa đã chạm được vào lưng Thư Tình, sau đó chỉ cần dùng sức một chút, cô có thể hoàn toàn bị anh ôm lấy.
Nhưng vì câu nói lạnh như băng của Cố Chi.... Thư Tình đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó không hề do dư mà đi qua Trình Ngộ Sâm, nhào vào trong ngực Cố Chi.
Cô nức nở nghẹn ngào như con mèo nhỏ, nước mắt rơi xuống như mưa, chỉ nhìn bóng lưng cô cũng khiến người khác không đành lòng.
Tay Trình Ngộ Sâm dừng lại giữa không trung, yên lặng nhìn hai người đang ôm nhau. Nếu không phải hoàn toàn tin cậy, làm sao cô lại có thể thu lại sự sắc bén với anh, lại lộ ra một mặt trẻ con như vậy đây?
Mà khi Cố Chi trầm mặc ôm lấy người trong ngực, lại nhìn chằm chằm vào Trình Ngộ Sâm, sắc mặt căng cứng, ánh mắt lạnh lùng.
Trên sân thượng, người đàn ông mặc tây trang sạch sẽ phẳng phiu một lần nữa bước vào thế giới hai người, rút phong thư từ chức cười rất ưu nhã thong dong, đưa trả bức thư đó về trước mặt Cố Chi, sau đó nói với Thư Tình: “Xin lỗi, trong kỳ thực tập công ty không nhận đơn từ chức. Nếu như cô đã quyết tâm và đã định, sau khi hoàn thành kỳ thực tập rồi quyết định tiếp.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thư Tình, anh tinh tế nói: “Về chuyện nhà của cô ở đây, tôi cho cô nghỉ phép ba ngày, đợi đến khi cô hết bận rộn, lại trở về công ty cũng không muộn.” Anh dừng lại một chút, cười nói: “Cô cũng biết thành phố A nói lớn koong lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu cô thực tập ở New Direction mà vô cớ tạm rời cương vị công tác, chỉ sợ ảnh hưởng rất lớn tới công việc sau này.”
Sau gọng kiếng vàng, ánh mắt Trình Ngộ Sâm yên tĩnh ưu nhã, khoan thai tự đắc như quý tộc, ba phần khách khí, bảy phần thong dong. Mà chỉ có mình anh biết, khoan thai tự đắc chẳng qua vì muốn ngụy trang để che dấu nội tâm ích kỷ.
Ánh mắt Cố Chi càng lạnh như băng, nhàn nhạt nói: “Trình tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện.”
Ánh mắt Trình Ngộ Sâm dừng nơi hai bàn tay giao nhau: “Xin lỗi, tôi còn có việc, sợ rằng không rảnh để nói chuyện cùng anh.”
Nói chuyện gì? Quyền sở hữu Thư Tình?
Anh từ chối cho ý kiến, xoay người rời đi, một lần nữa biến thành Eric khuôn mặt tinh trí trên bìa tạp chí, kỳ tài buôn bán không ai bì nổi.
“Ở đây chờ anh.” Một giây sau, Cố Chi buông tay Thư Tình, cầm đơn từ chức trong tay cô, vẻ mặt không thay đổi đuổi theo.
Trước khi cửa thang máy kịp khép lại, anh đuổi tới kịp, Trình Ngộ Sâm ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt an tĩnh tối đen của anh.
Hai người đàn ông đứng im trong thang máy, chỉ có con số màu đỏ không ngừng chuyển đổi.
Cố Chi nói: “Tôi không biết anh có chủ ý gì nhưng mà xin lỗi, sợ rằng Thư Tình sẽ không đến New Direction nữa.”
“Anh là thầy của cô ấy sao?” Trình Ngộ Sâm mỉm cười, không để ý tới lời nói của Cố Chi: “Tôi cho rằng chỉ có phụ huynh mới có quyền giám hộ, không ngờ hôm nay người giáo sư nhân dân cũng vô cùng lo lắng, rất quan tâm chăm sóc học sinh.”
“Tôi cũng vậy, tôi không ngờ đường đường một tổng giám của công ty quốc tế cũng sẽ coi cọng một nhân viên bình thường như vậy. Vì giữ người ở lại mà không tiếc tự hạ thân phận, lấy cái lý do vô cớ tạm rời cương vị công tác để uy hiếp.”
Trình Ngộ Sâm cúi đầu cười vài tiếng, dùng tư thái ưu nhã bình tĩnh không nóng không nội nhìn vào mặt Cố Chi: “Tôi cho rằng, cái gọi là nhà tư bản, chính là biết được cách lợi dụng tư bản trong tay, đạt được mua bán mà mình muốn, đây không gọi là uy hiếp mà gọi là thông minh.”
Đôi mắt Cố Chi trầm xuống: Mua bán?” Anh không do dự cầm lấy thư từ chức trong tay, gọn gàng linh hoạt xé thành hai nửa, không hề chớp mắt nhìn Trình Ngộ Sâm: “Có lẽ khoe khoang bản thân mình thông minh hơn nữa, trên thương trường không vụ mua bán nào không thành, tiếc là, lòng người không phải đ