The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Đàn Ông Của Tôi - Dung Quang

Người Đàn Ông Của Tôi - Dung Quang

Tác giả: Dung Quang

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341749

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1749 lượt.

ô cúp điện thoại, xấu hổ nhìn Cố Chi, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Thầy Cố đi đâu vậy?”.
“Nội thành”.
Thư Tình thở nhẹ một hơi, cười tủm tỉm nói: “Thầy có thể cho em đi nhờ một đoạn đường không?”.
Lần này thì Cố Chi do dự một lát, Thư Tình nở nụ cười thành khẩn: “Không được thì thôi, không sao cả, em có thể đợi xe bus”.
“Đi lên đi”. Anh cầm mũ bảo hiểm đưa cho cô, bình tĩnh nhìn cô, không hề có biểu cảm nào khác.
Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, Thư Tình thất thần một lát, nhận lấy mũ bảo hiểm của anh, ngây ngốc đeo lên.
Cố Chi nhìn cô một chút, vươn tay về phía cô, Thư Tình né tránh theo bản năng, Cố Chi dừng một chút: “Đừng nhúc nhích”.
Cô đừng yên ở đó, Cố Chi hạ kính mũ xuống cho cô, sau đó ra lệnh: “Lên xe”.
Thư Tình thề, cô không ngờ ngồi chung một xe moto lại là một chuyện xấu hổ như thế, hẳn nào vừa rồi lúc cô đưa đề nghị chở cô một đoạn đường, Cố Chi chần chờ một lát. Tốc độ của xe mô tô rất nhanh, chiếc xe này lại là xe mô tô đua, ở phía sau không có hòm giữ đồ, nếu cô không ôm lấy Cố Chi thì sẽ không ổn định được trọng tâm.
Cố Chi vẫn không khởi động mô tô, Thư Tình cũng không dám lề mề, đành phải từ từ ôm lấy eo anh, trong nháy mắt đó, tim cô đập mạnh không khống chế được.
Cô ôm anh.....
Cô lại có thể ôm lấy anh?
Cô ôm được nam thần của môn tiếng Pháp chuyên ngành?
Không biết đêm nay cô về có bị nhóm người ái mộ kia mưu sát không?
Rất nhiều suy nghĩ rối loạn trong đầu cô, mũ bảo hiểm có một hương thơm nhàn nhạt, không giống mùi hoa, cũng không phải nước hoa, là hương thơm gì đó?
Thư Tình chột dạ nhìn bóng lưng người nào đó, cả người cô cứng ngắc. Tay cô đặt trên lưng thầy, không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào.
Ánh chiều tà chiếu lên người anh, thời khắc yên tĩnh như khắc một tầng ánh sáng, nhưng Thư Tình không có tâm trạng thưởng thức, cả người cô đều vây trong trạng thái rối rắm.
Nhất định là đầu cô bị nước vào nên mới đưa ra đề nghị đó! Nhưng mà loại cảm giác chột dạ nhưng thỏa mãn trong lòng cô, là có điều gì xảy ra?






Bênh hủ giáp của Pound dần dần tốt lên, Thư Tình cẩn thận lau Aureomycin cho nó hơn một tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy cái bụng nhỏ của nó giống như trước.
Lúc cô đang trực ban ở văn phòng chủ nhiệm khoa lqđ, sửa sang lại tư liệu, không ngờ lại nhìn thấy danh sách liên lạc các giáo viên dạy tiếng nước ngoài của khoa. Lúc đó trong lòng cô chợt lóe lên, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhớ hình như trong di động của mình có số điện thoại của Cố Chi, là lần trước bác sĩ Trương cho cô.
Cô nghĩ nghĩ, rồi nhắn một tin nhắn cho anh: “Thầy Cố, bệnh hủ giáp của Pound đã khỏi rồi, em thay nó gửi tới thầy lòng biết ơn tôn kính cao nhất!”.
Nhưng mãi đến khi cô trở về phòng ngủ, Cố Chi cũng không nhắn tin lại cho cô.
Buổi tối thứ 3 không có tiết tiếng Pháp, Thư Tình ngồi trong phòng ngủ xem “Sherlock Home”, đến khi nhìn thấy nhà trinh thám lấy giọng điệu và tốc độc kinh người phân tích vụ án, di động bên người bỗng kêu lên khiến Thư Tình sợ tới mức cả người run lên.
Tiết học ngày hôm đó, Cố Chi cho bọn họ xem một bộ phim ngắn lãng mạn của Pháp, muốn mọi người nói cảm nghĩ sau khi xem. Vốn từ tiếng Pháp của mọi người đều còn ít, trong khoảng thời gian ngắn, không ai có thể đưa ra câu trả lời.
Trong phòng học vô cùng yên tĩnh, đột nhiên di động của Thư Tình rung lên, phát ra tiếng từ trong ngăn bàn, ánh mắt Cố Chi dừng trên người cô.
Thư Tình quẫn bách, không biết cô lấy đâu ra dũng khí, bỗng nhiên mở miệng nói: “Mặc dù mọi người đều nói người Pháp rất lãng mạn, nhưng em cảm thấy lãng mạn hay không còn do mỗi người khác nhau. Cũng giống như khoa ngoại ngữ của trường mình, không phải tất cả nam sinh đều ẻo lả, cũng không phải toàn bộ nữ sinh đều như con trai. Giống như mọi người nói người của khoa ngoại ngữ không đẹp nhưng em cảm thấy bộ dạng của thầy khá là mất hồn, đây là chứng cớ phản kích tốt nhất”.
Thư Tình dùng tiếng Pháp để nói, không thuần thục, có chỗ còn nói nhầm động từ, nhưng không hề ảnh hưởng đến lời cô muốn nói, cả lớp sửng sốt một chút rồi cười rộ lên, có người khen ngợi vỗ tay.
Cố Chi đứng trên bục giảng, một tay cầm sách, một tay cầm phấn lên, khóe môi anh hơi cong, nhìn Thư Tình nói: “tinue”. (tiếp tục)
Thấy anh đột nhiên nở nụ cười tươi tắn, Thư Tình chấn động, cố ra vẻ trấn định tổng kết: “Cho nên sự lãng mạn của nước Pháp cũng như thế, mỗi người khác nhau, không thể vơ đũa cả nắm, chúng ta không thể nói là người Pháp thì chắc chắn sẽ lãng mạn, giống như không thể nói người Trung Quốc đều bảo thủ, ở nước Pháp không thể nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng ở dưới sân ký túc xá của trường ta mỗi đêm!”.
Cố Chi dừng lại một chút, hỏi cô: “Cảnh tượng gì?”.
Thư Tình cười hì hì, lúc trả lời lại dùng tiếng Trung: “Các đôi tình nhân đứng xếp hàng hôn nhau, không thiếu để xem”.
Ý cười trên khóe môi Cố Chi càng sâu, xoay người viết một câu lên bảng: “"Le romantique pas la qualité naturelle”. (Lãng mạn không phải bẩm sin