XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Đàn Ông Xa Lạ

Người Đàn Ông Xa Lạ

Tác giả: Dạ Miên

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 134588

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/588 lượt.

m thù anh lắm không ?
- Không biết . Tôi cứ ngỡ là cô yêu tôi.
Chiêu Hà bật cười nghiêng ngửa . Suýt...
tí nữa thì cô té nhào về phía trước, nếu không có đôi tay Vọng Quân đưa ra giữ lại.
- Đừng nói nhảm nữa . Về được chưa cô tiểu thư lang thang ? Đứng đây nghe cô nói nhảm, chắc một hồi tôi phát điên theo cô quá.
Chiêu Hà loạng choạng bước . Cô cất giọng rè rè:
- Không về . Tôi còn nhiều chuyện muốn nói với anh.
- Nhưng tôi thì chẳng thích nói chuyện với cô trong tình trạng say khướt thế này.
- Anh dám...
Chiêu Hà sấn tới . Nhưng cô bước được vài bước đã khựng lại . Cô rùng mình rồi phát nôn mửa tung tóe đầy ra phía trước . Cũng may là cả hai cũng né kịp, chứ không thì sẽ không biết ra sao đây . Không biết cô chịu đựng nổi hay không.
Vọng Quân nhanh tay đỡ lấy Chiêu Hà . Đôi tay chắc nịch của anh giữ lấy đôi vai run run của cô, miệng lẩm bẩm :
- Hôm nay là ngày gì không biết.
Chiêu Hà cất giọng ỉu xìu:
- Mệt quá đi mất ! Về được rồi, tôi muốn uống nước . Trong bụng tôi không còn thứ gì để cho ra nữa đâu.
Chiêu Hà đứng lên . Vọng Quân dìu cô ngồi vào xe . Rất cẩn thận, anh dùng khăn tay lau khô nước mắt, nước mũi và không quên xức dầu cho cô.
Giọng anh có vẻ lo lắng và dịu hơn:
- Thấy thế nào, hả ?
- Ổn rồi . Ở bên cạnh anh thì đâu có dễ dàng chết chứ.
- Đừng nói nhiều nữa, nằm nghỉ đi . Khi nào đến nhà, tôi sẽ gọi cô đấy . Nghỉ ngơi một chút, cô sẽ cảm thấy khỏe lại ngay thôi.
Chiêu Hà không thể nào phủ nhận những cử chỉ ân cần lo lắng của anh dành cho cô khiến cô cảm động . Lẽ ra anh cứ thể bỏ mặc cô kia mà . Thật ra, Vọng Quân là người thế nào đây ? Mặc kệ anh ta là người thế nào, nàng không nên suy nghĩ nhiều cho mệt . Trong lúc cô như thế này có một người quan tâm đến cô, chăm sóc cho cô có lẽ hay hơn.
- Tại sao anh lại lo lắng cho tôi ?
- Vấn đề không phải là ghét hay không ghét, mà đối với bất cứ cô gái nào tôi cũng lo như vậy mà thôi.
Chiêu Hà ngả lưng vào thành ghế, nhắm nghiền mắt lại . Xe chạy một lúc, cô ngủ thiếp đi và ngoẻo cổ sang một bên . Vô tình đầu cô tựa vào vai anh . Tóc cô do gió lùa vào cửa xe, quấn quanh cổ anh phảng phất một mùi hương thoang thoáng dịu dàng.
Vọng Quân quay sang nhìn cô . Dưới ánh trăng, khuôn mặt của cô trông khi ngủ thật đẹp, thật hiền .






Tiếng chim líu lo ngoài vườn đánh thức giấc ngủ mệt mỏi của Chiêu Hà . Nàng lờ mờ nhớ ra mọi chuyện . Tối qua, nàng say khướt, có lẽ Vọng Quân đã bế nàng vào đây . Đây không biết là lần thứ mấy, nàng ngủ thiếp đi trên xe của anh ấy như thế này ? Cuộc sống nàng tưởng chừng như đã yên ổn, vậy mà anh quay lại đã làm xáo trộn tất cả.
Biết cha giờ này đang ngồi ở bàn ăn nên nàng vừa chạy vừa la:
- Cha à ! Hôm qua, sao con không thấy Tử Bình tới xem mắt con vậy ?
Bấy giờ, nàng đứng khựng lại nơi lưng chừng của bậc thang . Nơi chiếc bàn ăn, không chỉ có sự hiện diện của cha mẹ, mà có cả Vọng Quân ngồi ở đấy.
Nhìn con gái, ông bật cười:
Bà Thịnh lại nói:
- À ! Cha mẹ có chút việc phải đến công ty gấp . Tí nữa con ở nhà tiếp Vọng Quân hộ mẹ nhé
Vọng Quân ngồi đối diện với cô, giọng anh chắc nịch;
- Chiêu Hà ! Tại sao cô lại lừa dối tôi ? Tại sao cô không nói cho tôi biết cô là ai ?
Cô nói:
- Anh chẳng ưa gì tôi, thấy tôi như thấy một cái gai trong mắt . Thế thì tôi nói cho anh điều đó làm gì ?
- Ai nói với cô điều đó ?
- Hành động của anh đã chứng minh tất cả.
- Chứ cái đêm hôm nọ, ai tống cổ tôi ra khỏi nhà ? Tôi đã quay lại tìm cô mấy lần, nhưng cửa vẫn đóng im ỉm . Rồi có một hôm, bà chủ nhà bảo cô đã trả nhà rôi . Tôi muốn liên lạc với cô . Cô có biết rằng chính tại vì cô xông thẳng đến nhà hàng Mai Quế mà Đông Sa đã giận tôi đến bây giờ không ?
- Tôi không biết, nhưng cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì về ông cả.
- Cô cứng đầu lắm . Cô có biết cô làm khổ tôi nhiều lắm không ?
- Không biết . Anh đi tìm tôi làm gì ?
Vọng Quân ngập ngừng:
- Bởi vì tôi đã nghĩ lại . Ít nhiều gì tôi đã cư xử không phải với cô.
Cô mỉm cười khinh miệt:
- Anh thực sự nghĩ thế à ? Anh cũng tử tế gớm.
Môi anh mím chặt lại . Anh tàn nhẫn nhắc nhở cô:
- Đã có lần cô nói cô yêu tôi, có đúng không ?
Cô khỏa lấp lời nói của anh bằng một lời nhạo báng:
- Tôi thường nói thế với tất cả bạn trai của tôi . Đàn ông họ thích nghe câu đó, nó làm cho họ khoan khoái . Nhưng không mấy ai trong số đàn ông các người xứng đáng để yêu.
Vọng Quân điên lên:
- Thế cô chỉ đơn thuần mua vui cho bản thân cô à ?
Chiêu Hà cắn chặt đôi môi để nó thôi run rẩy . Nhưng anh coi sự im lặng của cô là một sự thừa nhận tội lỗi . Anh lại lên tiếng, giọng nói của anh thật lạnh lùng:
- Sao cha mẹ cô lại để cô lang thang đây đó thế ? Cô có một bộ Óc tốt, tại sao cô không sử dụng nó ? Rõ ràng hôm qua, cách nói chuyện của cô khiến ai cũng quý cả.
Chiêu Hà cụp mắt xuống để né ánh mắt của anh:
- Không phải ai cũng có tham vọng như anh đâu . Vọng Quân à . Tôi biết cái địa vị của