Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Tác giả: Cúc Tử

Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341171

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1171 lượt.

iên là em ngủ lại trong phòng, hay em muốn đến phòng anh?” Ngụy Hoa Tịnh nói với vẻ nghi hoặc nghiêm túc.
Vệ Tử tức đến mức lỗ mũi dường như cũng bốc khói, cô tức giận dốc cạn ly rượu trong tay, chất lỏng mát lạnh chảy qua cổ họng, khiến cô trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
“Anh hãy nói cho em biết, dạo này rốt cuộc anh đang bận việc gì? Ông Hình kia là người như thế nào? Chính xác anh đã thắng ông ta mấy triệu? Có đúng là định trả cho ông ta không? Còn nữa, tất cả những thứ này - có phải có liên quan đến em?” Được rồi, cứ cho cô tự nhận mình là kẻ nhiều chuyện, thì cô cũng phải hỏi rõ sự việc, mấy triệu đô la, nếu đúng là thật, thì cô không biết làm thế nào để trả được món nợ này?!
Thấy Ngụy Hoa Tịnh chỉ im lặng nhìn cô không trả lời, Vệ Tử có chút lo lắng, cô tiến lên một bước giục: “Anh mau trả lời em đi, chủ nhiệm Cát nói có người vì em mà phải trả một cái giá rất lớn, em biết người đó là anh, lúc này em chỉ muốn biết, cái giá kia rốt cuộc là cái gì? Còn nữa... ôi...”.
Vệ Tử chưa bao giờ có cảm giác như thế, trời đất quay cuồng có lẽ cũng chỉ như thế này, khi đôi môi của Ngụy Hoa Tịnh phủ xuống, đầu óc cô như ở trạng thái chân không.
Nụ hôn này lúc bắt đầu nhẹ nhàng, lướt qua môi cô như lông vũ, khi cô mở miệng định kêu thì đột nhiên nó mạnh dần, sau đó bám riết lấy bờ môi cô, lặp đi lặp lại nhiều lần, không tiến công, song cũng không có ý chùn bước.
Khi Vệ Tử cảm thấy hơi thiếu ôxy, vùng vẫy muốn thở thì trước mắt đột nhiên sáng lên, người ở trước mặt buông cô ra, tạo thành một khoảng giữa hai người.
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi rối của cô, giọng Ngụy Hoa Tịnh hơi nhỏ hơn bình thường: “Quả thật muộn rồi, em mau đi nghỉ đi”. Sau đó đóng cửa lại, rời đi, chỉ còn một mình Vệ Tử đờ người ra với khuôn mặt nóng bừng.
Có lẽ là do rượu, đêm nay Vệ Tử mặc dù ngủ không ngon giấc, toàn nằm mơ, song thời gian ngủ quả thật không ngắn, khi cô tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao rồi.
Vệ Tử ngồi trên giường nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua, khi đánh răng rửa mặt xong định ra ngoài tìm Ngụy Hoa Tịnh thì cô nhìn thấy một mẩu giấy hắn để lại cho cô.
Đồ khốn, anh ta quả thật lại bỏ mặc mình ở trong khách sạn không thèm lo!
Hơn nữa hành vi lần này của hắn càng xấu xa hơn, hắn nói thẳng với cô: “Lần đánh bạc này giúp chúng ta trong mấy năm tới có thể ăn uống vui chơi thoải mái trong khách sạn này, em có quyền được nghỉ ngơi, nhất định đừng bỏ phí”.
Thì ra để thu hút khách chơi bạc, khách sạn cho người chơi bạc rất nhiều lợi ích, những lợi ích này không liên quan gì đến người thắng kẻ thua, chỉ quan trọng là số tiền bạn đánh là bao nhiêu, do đó dù Ngụy Hoa Tịnh đã thắng mấy triệu đô la, nhưng vẫn có được rất nhiều “tặng phẩm”.
Cũng có nghĩa là, lần này hắn gửi cô - món “hành lý to đùng” này trong khách sạn không phải mất tiền!






Thực tâm mà nói, nếu Vệ Tử theo sự sắp xếp của Ngụy Hoa Tịnh ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi cũng rất hài lòng. Ở đây, bạn có thể hưởng thụ tất cả những gì trong trí tưởng tượng của bạn, và theo cách nói của Ngụy Hoa Tịnh, ở đây còn rất an toàn.
Có lẽ có người cho rằng thành phố cờ bạc là nơi xa hoa đồi trụy, cũng là tội ác, là thiên đường để tội phạm ẩn náu, thực ra không phải như vậy, nghe nói có rất nhiều tội phạm chạy trốn nhiều năm vừa bước vào thành phố này đã bị sa lưới ngay. Ở đây có hệ thống bảo đảm an toàn hiện đại nhất trên thế giới, bởi vì thành phố cờ bạc muốn duy trì lâu dài không bị suy yếu, trước hết cần đảm bảo vấn đề an toàn cho khách chơi bạc - những khách chơi bạc tiêu tiền như nước kia là thượng đế của nơi này.
Ăn bữa sáng và bữa trưa ở khách sạn xong, lại theo lời đề nghị của Ngụy Hoa Tịnh đi đến tiệm Spa mát xa, tiếp đến đi dạo quanh hồ nhân tạo trong khách sạn, sau cả ngày hôm qua căng thẳng, một ngày thảnh thơi đã lại đến.
Có thể người khác cảm thấy như vậy là hưởng thụ, nhưng Vệ Tử lại cảm thấy cô không thể chịu đựng được nữa. Cô đến đây vốn để tham gia đào tạo, kết quả là chỉ vì nhân từ mà biến mình trở thành món “hành lý”, cô quyết định phải thay đổi số phận bị “ký gửi” này.
Nhưng rất nhanh sau đó, Vệ Tử liền phát hiện đó không phải là một việc dễ dàng.
Vệ Tử được báo cho biết là mình đã thắng một số tiền lớn, mà tiền đánh bạc của cô chỉ có một đồng tiền bằng kim loại. Bỗng nhiên, Vệ Tử hiểu được tâm trạng của dân cờ bạc, biết được bọn họ tại sao lại điên khùng như thế - cảm giác của cải từ trên trời rơi xuống quả thực rất tuyệt!
“Ừm, số tiền này chắc là đủ mua vé máy bay bay về thành phố P đây.” Vệ Tử chưa rõ rút cuộc đã thắng bao nhiêu tiền, cô hy vọng mong muốn của mình có thể đạt được. Ông già kia nhìn cô với ánh mắt càng không thể tin được: “Cô gái, cô có thể dùng số tiền nà để đi du lịch khắp thế giới đấy!”. Tiếp đến ông nói ra một dãy số với cách đọc rõ từng chữ số một, khi Vệ Tử cố gắng động não để chuyển con số kia sang tiếng Trung, cô hoàn toàn choáng váng.
Ông lão phấn khích khác thường, nhảy lên nhảy xuống như một đứa trẻ, dẫn Vệ Tử