
Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi
Tác giả: Điển Tâm
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134441
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/441 lượt.
r>Nói rồi, nàng tắt di động, bỏ vào túi. Nhưng Mary mắt nheo lại, vươn ngón tay ngọc nhéo nàng 1 cái
- Giao ra đây, đừng nghĩ mi giữ được
Đáng giận, nàng muốn cất để có gì còn giấu gọi điện cho chồng...Cánh cửa gỗ đóng lại, ánh sáng biến mất,Phượng Đình đến bên muội muội cởi dây thừng, và bao che mặt
- Điện thoại của em đâu?
- Ách, em để trong túi, nhưng vừa bị họ cầm đi rồi.Tĩnh Vân nhỏ giọng trả lời
- Chết tiệt!
Nói rồi 2 vai sụt xuống, nhìn xung quanh xem có đường thoát hay ko. Nhưng đây là tầng hầm, có lỗ cửa sổ nhỏ, nhưng nàng chui không được
- Tĩnh Vân! Em không sao chứ?
Nàng dùng sức trấn an, cho muội muội yên tâm
- đừng lo, chồng chị sẽ nhĩ ra biện pháp cứu được chúng ta"
- Ân!Tĩnh Vân gật đầu, tựa vào vai chị
Nàng biết chồng sẽ cứu nàng, nhưng vì cứu nàng có thể sẽ làm hỏng mọi chuyện, cấp trên sẽ không đáp ứng điều kiện giao dịch công tước. Chỉ sợ vì cứu nàng mà anh lén trao đổi thì thanh danh của anh sẽ bị hủy hoại...
- Gâu!
Đột nhiên nghe được tiếng chó sủa,Phượng Đình hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy 1 đầu chó đen thui, đang từ ngoài cửa sổ tiến vào
- Nặc Nặc!
Hai nữ nhân nhảy dựng lên như có cứu viện
- Sao ngươi lại tới được đây, Đại Công đâu?
Phượng Đình kiễng mũi chân lên, nhìn bên ngoài cửa sổ chỉ có Nặc Nặc mà không có bóng ai
- Gâu...gâuuuu.
Nặc Nặc thở phì phò, liếm liếm mặt nàng
- Hư, đừng kêu to, cẩn thận đám người xấu đem ngươi làm thịt. Đáng giận, đừng
liếm ta mà
- Đại tỉ là tỉ phu đến đây sao?
Tĩnh Vân kéo chị để nàng khỏi ngã
- Không có!
Phượng Đình lắc đầu, giương mắt nhìn Nặc Nặc không khỏi thở dài
- Khăn tay của em đâu? Chẳng phải em vẫn luôn mang theo khăn tay bên mình.
Một chút ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Phượng Đình
- Có. Đây chị.
Tĩnh Vân lấy từ trong túi ra chiếc khăn trắng tinh
- Thật tốt quá! Mau giúp ta lấy cái đệm ra đây
Nệm được chuyển đến, Phượng Đình đứng lên trên, khiễng mũi chân câu đến chỗ Nặc Nặc
- Nặc Nặc, ta trông cậy vào ngươi. Hãy đi tìm Lệ Đại Công dẫn anh ta tới đây
Con chó nhỏ không đi, vẫn đứng ở đây liếm liếm tay nàng
- Trời ạ, mau về đi.
Nàng vội vẫy tay, nó vẫn cứ liếm, vẻ mặt ngốc nhìn nàng
- Nha! Đáng giận! Về nhà mau, ngay lập tức.
Nàng giận đến mức muốn giết nó, dậm chân
Nhận thấy nữ chủ nhân nổi giận, nó sợ đến mức lui về phía sau, khuôn mặt đáng thương, giống như không mở được tủ lạnh lấy sườn
Đúng rồi, sườn!
Phượng Đình lại kiễng chân lên, ra mệnh lệnh
- Go! Đi tìm sườn! Sườn, sườn.
Phát hiện ra nó có phản ứng, vội thúc giục
- về nhà có sườn, nhanh
Nặc Nặc dựng đứng lỗ tai, lui 2 bước, quay đầu nhìn lại nàng
- Ta cam đoan sẽ không ngăn ngươi ăn.
Nàng khẩn trương vẫy tay đuổi nó đi
Dường như nó hiểu lời nàng nói, chạy đi tìm cái món sườn yêu thích ngon lành của nó.
- Đem hình của Huyết tinh Mary in ra, nàng ta bắt đi Phượng Đình, nhất thời sẽ
không manh động, hỏi xung quanh xem có ai nhìn thấy nàng ta
Đại Công đem tư liệu chia cho mọi người trong đội, xoay người nhìn của lớn nhà mình, căng thẳng
Hắn về thấy cửa nhà không đóng, xung quanh trống rỗng tim nhói đau, cố gắng lắm mới duy trì được bình tĩnh
Vừa đi ra sân, điện thoại hắn vang lên, hắn nhắc máy, nghe thấy 1 giọng nữ nhân giọng kinh hoàng
- Nàng nghe di động?
- Không, lúc đầu có người xưng là Huyết tinh Mary , trời ạ, nàng ta thực sự bị bắt
cóc
Không để ý tới sự kinh hoàng của biên tập, Lệ Đại Công tiếp tục hỏi
- Nàng nói là có ghi lại bản báo báo trong máy tính trước khi ra khỏi. Bất luận là
chi tiết gì, chỉ cần liên quan đến Phượng Đình mà bị lộ ra
- Đúng vậy
Lệ Đại Công lập tức xoay người, vọt lên thư phòng mở máy tính. Đúng là có ghi thời gian lúc nàng làm xong.
- Lúc ngươi và nàng nói chuyện có nghe thấy tiếng gì không, như tiếng xe, hay động cơ chẳng hạn
- Không, rất im lặng.
Phát hiện điều kinh hoàng này là thật Tiểu Quyên hoảng loạn.
- "Phượng Đình sẽ không sao chứ?"
- Ta hi vọng là thế
Nói rồi nàng lại than vãn 1 thôi 1 hồi (ặc bà Quyên này đúng là vô địch nhân, nói là sở trường.Quyên : cười vênh mặt, chuyện, chuyên môn ta cao mà)
Đã có manh mối sẽ tốt cho quá tình điều tra, nhưng vị này nghe Phượng Đình bị bắt hoảng sợ đã khóc thế kia liệu có tỉnh táo để hỏi. Lệ Đại Công lao xuống lầu, vừa ra cửa đã bị vật đen nhỏ lao ngay vào lòng
- Nặc Nặc trở lại.
Lâm Kiệt thông báo
- Gâu...gâu...gâu.Con chó nhỏ thở hổn hển, cái đuôi ngoe nguẩy không ngừng,
lưỡi liếm liếm.
Lệ Đại Công ngồi xổm xuống, vỗ đầu béo của Nặc Nặc, cao hứng, ít ra nó cũng an toàn. Nhưng toàn thân nó nóng lên, giống như đã chạy vài km, lười không kịp thè ra để thở. Đứng ở 1 bên Giang Chấn tiến tới ôm lấy nó. Trên cổ nó có buộc 1 mảnh vải màu trắng, hắn nhẹ tháo xuống là 1 chiếc khăn tay, mở ra ánh mắt kia vô tình cứng lại, toát ra chút lo lắng. Trên khăn tay này có thêu 2 chữ :Tĩnh Vân! ( sao ta cảm thấy có gì đó lạ lạ ở anh này, hay là..