
Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng
Tác giả: Tửu Tiểu Thất
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 1341126
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1126 lượt.
lo lắng: “Đầu gỗ, đừng đi dạy Sử Tĩnh nữa.”
“Nhưng mà …”
Tôi vẫn cảm thấy Chung Nguyên có chút cố tình gây sự, vốn dĩ tôi đang làm tốt mà, có bị cái gì đâu.
Tôi trong lòng hoảng sợ, mặt cười mà tim không cười nổi, trả lời: “Lấy làm gì, hiện vật là được rồi …”
…
Hôm nay chủ nhật, tôi và Chung Nguyên ra ngoại ô tìm chỗ phong cảnh hữu tình chơi một ngày, buổi tối lúc về nhà mệt rã người, tôi tựa vào sô pha chẳng buồn nhúc nhích. Chung Nguyên ở bên cạnh vừa giúp tôi bóp vai vừa đấm tay xoa chân cho tôi, giúp tôi giảm bớt mệt nhọc. Tôi nằm phè ra hưởng thự sự phục vụ, cảm thấy cuộc sống thật là tuyệt vời.
Một lát sau, điện thoại của anh vang, anh nhìn thoáng qua màn hình liền cười khẽ, nói: “Là người qua đường Ất.”
Tôi đột nhiên nhớ tới, hình như hôm qua là buổi gặp đầu tiên của Sử Vân Hành và người qua đường Ất, cũng không biết bọn họ đã phát sinh những chuyện biến thái gì đây, tôi hưng phấn nói: “Nghe đi, nghe đi, nhanh lên!”
Chung Nguyên rất biết nghe lời.
Anh nhấn nút, tôi lập tức nghe được tiếng thét gào của người qua đường Ất: “Chung Nguyên, đồ phản bạn, bại hoại! Tại làm sao giới thiệu cho tao cái người còn cứng hơn kim cương hả? Thân hình bé nhỏ của tao sao chịu nổi vài cú đấm chứ?”
Tôi cảm thấy hơi khó tin, ý người qua đường Ất là, hôm nay Sử Vân Hành đánh hắn? Nhưng không đúng nha, lần đầu gặp mặt, cô gái nào chả muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương, sao lại dễ dàng đánh người được? Cho dù Sử Vân Hành đột nhiên nổi cơn ghiền đánh cũng phải đè lại mà chờ đến lần sau chứ?
Lúc này Chung Nguyên cũng thấy kì quái, hỏi: “Sao chị ấy lại đánh mày?”
Người qua đường Ất vẫn nói bằng cái giọng hết sức phẫn nộ và tội nghiệp: “Cô ấy không có đánh tao, mà là hung hăng đánh tao!”
Chung Nguyên: “…”
Sau cùng Chung Nguyên hỏi người qua đường Ất vì sao Sử Vân Hành đánh hắn, hắn nhất định không nói, bắt Chung Nguyên chuyển lời cho Sử Vân Hành, hắn hy vọng chỉ làm bạn mà thôi.
Sử Vân Hành là người quen của Chung Nguyên, cho nên người qua đường Ất cũng lịch sự trong lời nói, nhưng qua đó vẫn thấy được, đại tỷ Sử Vân Hành này quả thật đã tạo thành bóng ma không nhỏ đối với người qua đường Ất.
Chung Nguyên vừa cúp điện thoại của người qua đường Ất thì Sử Vân Hành gọi tới, cô ấy đi thẳng luôn vào vấn đề: “Tiểu tử, chị thích bạn học của chú mày nha.”
Chung Nguyên án binh bất động, hỏi: “Rồi sao?”
Sử Vân Hành: “Rồi thì, chị muốn gả cho hắn.”
Chung Nguyên: “…”
Tôi phải lau mồ hôi giùm Chung Nguyên nha, tuy rằng anh ấy là người bình tĩnh, nhưng cũng không chịu được sấm sét liên tiếp đâu.
Chung Nguyên: “Nó nói với tôi là, hi vọng có thể làm bạn bình thường với chị.”
Sử Vân Hành không thèm để ý nói: “Chị biết tại sao, hôm nay hắn có nói qua, hắn mệnh sát Cô Tinh, dễ khắc vợ, chắc là sợ liên lụy chị đây mà.”
Chung Nguyên: “…”
Chung Nguyên nói một câu rất sâu sắc: “Chị khẳng định nó thích chị, muốn lấy chị à?”
Sử Vân Hành: “Không sao, chị sẽ làm hắn thích chị.”
Chung Nguyên: “Dựa vào cái gì? Nắm đấm của chị à?”
Sử Vân Hành: “Khụ … chuyện hôm nay, mày biết hết rồi à?”
Chung Nguyên: “Chưa … nhưng bây giờ rất muốn biết.”
Sử Vân Hành: “Khụ khụ … cái đó, hôm nay thời tiết đẹp ghê … Ah, mẹ chị gọi chị, cúp máy nha, bai bai.”
Chung Nguyên: “…”
Tôi bất an nhìn Chung Nguyên, hỏi: “Chung Nguyên, người qua đường Ất mà biết ra là âm mưu của anh, có khi nào chém anh luôn hông?”
Chung Nguyên nhìn chằm chằm di động một lúc, sau đó nhìn tôi, kiên quyết nói: “Đầu gỗ, chúng ta bỏ trốn đi.”
Tôi: “…”
Vì muốn dành sự bất ngờ cho ông của Chung Nguyên, tôi và anh quyết định im thin thít lặn khỏi thành phố B và trồi lên ở Thượng Hải.
Nghe nói ông của anh đã rửa tay gác kiếm, thành công viên mãn lui về ở ẩn, hiện tại ở trong một khu nhà nhỏ an hưởng tuổi già, cả ngày chơi bời lêu lổng, không có việc gì thì cùng mấy ông cụ hàng xóm đấu võ mồm hoặc chơi cờ, hoặc ngồi tâng bốc con ông thế này con tôi thế kia, cháu tôi giỏi giang ra sao, nói chung là cuộc sống nhàn nhã tự tại. Cái gọi là ẩn cư an nhàn chính là như thế.
Lúc tôi và Chung Nguyên tới được chỗ ông thì chẳng khéo tí nào, ông lại đi ra ngoài mất rồi, trong nhà chỉ còn bác gái chuyên trách ăn uống cho ông, thấy Chung Nguyên gọi bà là Bác Dương. Bác Dương nói, ông với bác Dương trai đã đi sang Lương Đình gần đó chơi cờ rồi, hôm nay ông cụ muốn tìm Lão Triệu báo thù.
Chung Nguyên day day trán, bất đắc dĩ nói: “Ân oán giữa ông với lão Triệu còn chưa xong nữa à?”
Bác Dương vừa nắm tay tôi vừa cười nói: “Chấm dứt cái gì nổi. Hôm nay ông thắng tôi thua, ngày mai tôi thắng ông thua, loạn cả lên. Mấy ngày trước ông tức lên mới hất ngã một cái bình hoa từ thời Càn Long, sau đó hối hận mãi, sau cùng bác trai phải cho ông một cành mẫu đơn Vạn Lịch mới chiết, lúc đó mới chịu yên tĩnh đó.”
Tôi rụt cổ lại, ông cụ nhà này coi bộ tính khí thất thường a.
“Cháu … Ak …” Tôi kéo Chung Nguyên, định lui lại.
Nhưng tôi mới đi hai bước