
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi
Tác giả: Minh Châu Hoàn
Ngày cập nhật: 03:28 22/12/2015
Lượt xem: 1342443
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2443 lượt.
ôi nhếch lên nở nụ cười khinh thường: "Hứa tiểu thư, xin hỏi cô muốn nói chuyện gì?"
Một câu nói của anh, phân rõ khoảng cách giữa hai người.
"Thân Tống Hạo, anh xuống cho tôi!" Hoan Nhan cố kiềm nén nước mắt, khàn khàn gầm nhẹ.
"Hứa Hoan Nhan cô đừng thấy người ta không nói mà lên mặt! Thân thiếu không muốn cô, cô còn da mặt dày quấn lấy anh ấy, cô rốt cục có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không?"
Lâm Thiến hung hăng xông đến, chỉ tay vào mặt Hoan Nhan mắng to!
"Không liên quan đến cô, cô tốt nhất câm miệng cho tôi!" Hoan Nhan thái độ khác thường trừng mắt Lâm Thiến, tức giận mở miệng. Cô xoay người, kéo mạnh cửa xe: "Thân Tống Hạo, anh có gan thì mau xuống xe!"
Người trên xe vẫn bộ dạng trước sau như một lười biếng nở nụ cười, anh không thèm để ý nhấc chân xuống xe, một tay vẫn nhét vào túi quần, nghiêng người dựa vào thân xe lại nhìn người trước mắt mặt đỏ bừng tức giận: "Làm sao? Đêm đó để cô một mình trong phòng, chưa làm cô thỏa mãn dục vọng nên cô mới tìm đến tôi hỏi tội sao, Hứa tiểu thư?"
Anh đưa tay nắm cằm cô, đôi mắt đẹp rũ xuống, khóa chặt tầm nhìn của cô.
"Anh bỉ ổi!" Hoan Nhan tức giận toàn thân phát run, vung tay tát mạnh, Thân Tống Hạo cũng không thèm tránh, thản nhiên nhận cái tát, nụ cười vẫn nở trên khóe môi, một chút không giảm.
Hoan Nhan bỗng chốc sững sờ tại chỗ, Lâm Thiến cũng ngây ra nhìn hai người trước mặt...
"Đánh xong?" Thân Tống Hạo trầm giọng , đưa tay sờ sờ chỗ vừa bị dán, sâu trong ánh mắt thoáng chút âm trầm, môi mím lại nhưng nhanh chóng nở ra nụ cười: "Có phải, bây giờ tới lượt tôi?"
Lấy điện thoại, anh ta trong lúc cô đang kinh ngạc đã ấn một chuỗi số: "A lô, luật sư Trương, ngay lập tức làm đơn kiện, đối phương, là người lần trước làm hỏng xe của tôi... "
"Không được..." Hoan Nhan kêu lên, giật mạnh điện thoại trong tay anh, đầu óc cô ong ong, nước mắt không kiềm chế được nữa tuôn rơi, cắn chặt môi, bướng bỉnh, tự trọng, kiêu ngạo cũng không thể so với an toàn của cha... "Cầu xin anh, đừng kiện cha tôi."
Hoan Nhan bất lực mở miệng, nhìn người trước mặt đầy vẻ khinh thường, khuôn mặt lạnh lẽo dọa người.
"Được, vậy cô quỳ xuống." Thân Tống Hạo rút điếu thuốc, nâng cằm ưu nhã thở ra vòng khói, khinh thường nhìn cô.
Hoan Nhan sững sờ, không dám tin trừng mắt nhìn anh: "Anh nói gì?"
Tay đang kẹp điếu thuốc của anh thoáng khựng lại, tròng mắt xinh đẹp đầy vẻ tàn nhẫn: "Quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho cha cô."
Thanh âm của anh có chút khàn, lời nói ra lại càng thêm tàn nhẫn ác độc đến dọa người.
Mọi người xung quanh trong nháy mắt sững lại, ánh mắt tập trung trên mặt ba người, Lâm Thiến nghe thấy, đầu tiên là không tin được, tiếp theo kiêu căng cười lạnh, để xem Hứa Hoan Nhan sẽ làm như thế nào!
"Được." Hoan Nhan gật đầu cười nhẹ, hai chân từ từ khuỵu xuống: "Thân tiên sinh, xin anh tha cho cha tôi, ông ấy đã tàn phế... "
Hai Cái Tát
Thân Tống Hạo hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, lúc hai đầu gối sắp chạm vào mặt đất, theo bản năng đưa tay muốn kéo cô... Lại nghe bốp một tiếng, Lâm Thiến đã vượt lên trước, hung hăng tát mạnh Hoan Nhan.
"Cái tát này, là thay Thân thiếu trả lại cho cô!" Lâm Thiên khoát tay, khóe môi âm trầm nhấc lên, Thân Tống Hạo cùng Hoan Nhan không kịp phản ứng, nháy mắt cô ta trở tay tát mạnh một lần nữa: "Cái tát này là đánh cô dám quyến rũ người đàn ông của tôi!"
Hoan Nhan lỗ tai ong ong, nửa gương mặt đau rát, cô không có sức ngồi tê liệt dưới đất, chỉ thấy cằm có chút ướt, đưa tay sờ, tất cả đều là máu, khóe môi đau rát, hô hấp cũng không dám dùng sức... Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, một người thì kinh ngạc, còn một người thì khinh thường hung hăng nhìn cô.
Cô nhàn nhạt mở miệng: "Thân tiên sinh, như vậy được chưa?"
"Tôi chưa từng gặp qua người nào như cô vậy, không biết xấu hổ... gây ra chuyện rồi còn bày ra bộ dáng như vậy... "
Lâm Thiến khinh bỉ mở miệng, Thân Tống Hạo không nhịn được gầm nhẹ: "Đủ rồi!"
Lâm Thiến sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn Thân Tống Hạo, có chút lo lắng, dù sao cũng là cô vừa rồi tranh trước Thân Tống Hạo cho Hoan Nhan hai cái tát.
"Cô phải biết, tôi chán ghét nhất là đánh phụ nữ!" Thân Tống Hạo tức giận trừng mắt nhìn cô ta, rồi nhìn lại trên mặt Hoan Nhan, kiềm chế xúc động muốn đưa tay đỡ cô, vẻ mặt trước sau như một lười biếng khinh thường, đi tới trước mặt cô, cũng đúng lúc cho người phụ nữ quật cường này nếm một chút đau khổ.
"Hứa Hoan Nhan, cô nhớ, một người chỉ có hai bàn tay trắng, tốt nhất đừng cố tỏ vẻ thanh cao, cũng không cần tỏ vẻ quật cường, nếu không cô sẽ chỉ còn thất bại hơn, thê thảm hơn."
Anh khom người xuống, nở nụ cười, vỗ nhẹ vào mặt cô, xoay người đi lên xe. Lâm Thiến chần chừ một chút rồi cũng đi theo, anh cũng không từ chối, âm thanh khởi động xe vang đến, chiếc xe nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.
Hoan Nhan ngồi bệt trên đất, cả người không còn sức, đúng vậy, vào lúc chỉ còn hai bàn tay trắng, thanh cao, tôn nghiêm, đều chẳng là gì, nực cười.
Thời gian trôi qua rất n