
Tác giả: Tô Niệm Tình
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1342009
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2009 lượt.
ần áo của hắn cũng biến mất theo. Kỳ thật hắn, vừa rồi vẫn chưa ngủ.
Lắc đầu, tôi chẳng qua chỉ là công cụ phát dục của anh, tiết dục qua đi anh ta tự nhiên sẽ đi, sao lại có thể ở lại đây qua đêm a.
Bước thong thả đến bên giường xốc chăn lên, bông hồng trên giường nở thật sự rất đẹp, sự tươi đẹp đó càng làm tôi cảm thấy chói mắt.
Nước mắt không chịu thua kém theo khóe mắt tràn ra, trùm chăn lên trên đầu, thân thể cuộn tròn thành một khối, nước mắt không ngừng rơi.
Ở trong lòng nhiều lần tự nói với chính mình: năm năm, rất nhanh sẽ có thể trở thành quá khứ. Tô Thiển Thiển, ngay cả một nam nhân mà ngươi cũng không ứng phó nổi, ngày sau biết lấy cái gì chăm sóc mẹ đây.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 05
Mua thuốc tránh thai
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm.
Việc đầu tiên là đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, tôi chỉ là công cụ giúp hắn thỏa mãn nhu cầu sinh lý, đương nhiên không có ngĩa vụ vì hắn mà sinh con.
Nhân viên tiệm thuốc dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn tôi, khi ra khỏi tiệm, nghe được một tiếng nói:” haizzz, lớp trẻ bây giờ thật là..Vẫn còn là học sinh trung học, mà đã sống cùng nhau rồi.”
Chân lập tức bước đi, tháo huy hiệu trên ngực xuống, học sinh trung học tôi cũng chỉ có thể làm mấy tháng nữa mà thôi, đâu cần giữ lại làm gì.
Tôi lắc đầu, khẽ cười:” Tớ không về nhà, tớ muốn đến bệnh viện, hai người cứ đi trước đi.’
Hạ Mộc Lạo nhẹ giọng nói:” Cùng lên xe đi, bệnh viện cách đây cũng không có xa.”
Hắn, hắn nói như vậy có nghĩa là vẫn cho phép tôi và nhiễm Nhiễm tiếp tục làm bạn có phải không? Hắn biết rõ tôi là người tình của Hoa tiên sinh vì sao còn cho phép Nhiễm Nhiễm kết giao với tôi? Hắn không sợ tôi sẽ làm hư em gái hắn sao?
Trên xe, Nhiễm Nhiễm không ngừng ríu rít, Hạ Mộc Lạo đối với các vấn đề của Nhiễm Nhiễm có hỏi tất đáp. Nhiễm Nhiễm cười, hắn cũng cười, khi Nhiễm Nhiễm tức giận, hắn cũng sẽ nói hòa vài câu, có thể thấy được hắn thật sự rất yêu quý cô em gái này.
Tới bệnh viện, sau khi nói tạm biệt với Nhiễm Nhiễm, tôi vội chạy nhanh xuống xe. Mới đi được vài bước, đằng sau bỗng vang đến thanh âm của Nhiễm Nhiễm:” Thiển Thiển, cậu làm sao vậy, vì cái gì muốn tới bệnh viện?”
Quay đầu lại, thấy Nhiễm Nhiễm đã xuống xe, nó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi. Thản nhiên nói một câu:” Mẹ tớ đang ở đây.”. Xoay người không quay đầu lại đi thẳng đến cổng lớn của bệnh viện.
Nhiễm Nhiễm, cậu là một cô gái ngây thơ thuần khiết, tớ thật sự không muốn để cho cậu biết tớ bây giờ đã trở nên dơ bẩn như thế nào. Tớ không tìm cậu vay tiền, là bởi vì sợ liên lụy đến Từ gia, Tử Kiềm đang học cấp ba, muốn vào đại học cần rất nhiều tiền, Từ thúc thúc vẫn còn muốn Tử Kiềm học cao hơn nữa, nếu để cho ông ấy biết còn có năm mươi vạn tiền nợ kia, khẳng định áp lực của thúc so với tớ còn lớn hơn rất nhiều.
---
Vạch trần nói dối
Sáng hôm sau, tôi vẫn như lúc trước dậy rất sớm.
Tối hôm qua Hoa tiên sinh không tới, nên ngủ được một giấc rất ngon.
Chính là không biết vì sao trong lòng luôn có một niềm dự cảm xấu, tim đập rất nhanh, nói với vú nuôi buổi tối không ăn cơm liền đi ra ngoài.
Tới phòng học, chợt nhìn thấy Tử Kiềm đang ngồi ngẩn người trên ghế .
Đi tới bên cạnh hắn, thế nhưng hắn lại không hề phát hiện ra sự có mặt của tôi. Thật kì lạ!
“ Tử Kiềm.”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn ngập lửa giận, không nói hai lời túm lấy tôi chạy ra bên ngoài.
Đi thẳng đến cổng sau của trường học, phía sau cửa bắt đầu có tốp năm tốp ba nhóm người xuất hiện, đều dùng ánh mắt khác thường đánh giá tôi và Tử Kiềm. Hắn đem tôi áp vào góc tường, âm thanh theo hàm răng phát ra một câu hỏi:” Thiển Thiển, cậu có biết tôi đã nhìn thấy thứ gì trong ngăn bàn của cậu không?”
Tôi khó hiểu, lắc đầu.
Lửa giận trong mắt hắn càng lúc càng sâu, “ Đừng nói với tôi là cậu không biết, cũng đừng nói với tôi rằng vật đó không phải của cậu.”
Vẫn không rõ hắn đang nói đến đồ vật gì, nhưng tôi không thích hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với tôi, Tử Kiềm không nên đối với tôi như vậy, “ Tử Kiềm, cậu điên rồi, cậu không nói cho tôi biết đồ vật đó là cái gì thì dựa vào đâu mà một mực chắc chắn nói đó là đồ của tôi.”
Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, im lặng một chút rồi nói:” Không cần hỏi cũng biết là của cậu, bởi vì buổi chiều hôm qua tôi nhìn thấy nó từ cặp cậu rơi ra.”
Hắn liền móc trong túi ra một hộp thuốc tránh thai, chính là hộp thuốc mà sáng hôm qua tôi mua. Nói dối bị vạch trần, tôi cũng giống như một người phải khỏa thân trên đường phố, không có đến một mảnh vải che thân, cũng không có lấy một chỗ để ẩn nấp.
Tôi cả người đều mơ màng, lâng lâng nhìn hắn. Suy sụp ngồi xổm xuống, khó chịu lấy hai tay ôm chặt ngực.
Tử Kiềm, tôi xin cậu hãy giữ bí mật cho tôi. Xin cậu đừng nói cho mẹ tôi biết.
Khó trách cả ngày hôm nay cứ cảm thấy có điều chẳng lành, hóa ra lại là như vậy.
Tử Kiềm đau lòng nói:” Thiển Thiển, tôi thực rất thất vọng về cậu, tôi rốt cuộc cũng hiểu đ