Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Tình Bắc Hải

Người Tình Bắc Hải

Tác giả: Thiên Tầm

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341685

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1685 lượt.

Lệ sắp đi rồi, sếp nói gì đi!”
Người bên cạnh cũng phụ họa: “Phải đấy, nếu không nói là không còn cơ hội nữa.”
Không khí trong phòng vốn huyên náo bỗng im bặt, mọi người đổ mắt vào Dung Nhược Thành và Mao Lệ, bàn tay cầm ly của ông hơi run, ông cố giữ giọng nói bình thường: “Xin lỗi, tôi chúc cũng như mọi người thôi, chúc Mao Lệ hạnh phúc, vui vẻ mỗi ngày.”
Sau bữa tiệc, theo kế hoạch của Bạch Hiền Đức, các cô gái ở ban biên tập ra ảnh viện đối diện nhà xuất bản chụp ảnh lưu niệm. Hơn chục cô gái đứng chen chúc nói cười trên bục, trêu chọc ông chủ hiệu trẻ tuổi đẹp trai, thỉnh thoảng lại cười rộ, rất vui. Ông chủ trẻ khuyên các cô mặc lễ phục của cửa hiệu để chụp, như vậy mới long trọng và ý nghĩa, các cô nhảy lên hoan hô, lao vào mấy phòng thay đồ. Mao Lệ là nhân vật chính nên ông chủ đặc biệt chọn cho cô bộ tiểu lễ phục cổ điển kiểu cung đình, lại thêm chiếc vương miện gắn đá quý, trông như công chúa trong chuyện cổ tích.
Nhưng Mao Lệ cơ hồ không mây hứng thú.
Buổi chiều hôm trước cô mới từ Bắc Hải trở về Nam Ninh, vừa về là sốt, ho, cả đêm mất ngủ, hôm nay khí sắc có vẻ mệt mỏi.
Hải Thiên Uyển đã được sang tên cho Chương Kiến Phi, anh bảo ngôi nhà sẽ quảng cáo thanh lý, ý là bán đi, Mao Lệ không nói gì, vì đó là quyền của anh.
Khi cô trở về, do uống thuốc cảm không tiện lái xe, Chương Kiến Phi tiện đường đưa cô về Nam Ninh. Trên đường Mao Lệ hỏi anh: “Căn nhà là do Triệu Thành Tuấn thiết kế phải không?”
“Sao em biết?”
“Nếu có thể, nếu anh ấy muốn, anh có thể bán lại cho anh ấy không?” Mao Lệ kiến nghị như vậy, không biết Chương Kiến Phi có bằng lòng không, cô chỉ nói: “Đối với em và anh, căn nhà đã thành ký ức không đẹp, chúng ta đều muốn thoát khỏi ký ức đó, nhưng với anh ấy, những chuyện cũ đã trở thành sinh mệnh của anh ấy, để lại cho anh ấy làm kỷ niệm.”
Chương Kiến Phi ngạc nhiên nhìn cô, anh không hiểu tại sao cô đột nhiên nghiêng về Triệu Thành Tuấn, anh vốn tưởng cô không muốn nhắc đến cái tên đó nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chương Kiến Phi lòng đầy hồ nghi, nhưng Mao Lệ không nói gì thêm, suốt dọc đường cô ôm chiếc hộp nhỏ trong lòng, ôm rất chặt, tựa như bên trong là vật quý,
“Xin hãy đối tốt với anh ấy.” Lúc xuống xe Mao Lệ lại dặn dò: “Anh ấy là em trai anh.”
Thay xong lễ phục, thợ làm tóc bắt đầu chải tóc cho Mao Lệ, các cô gái thay xong trang phục đã xuống tầng dưới, phòng trang điểm yên tĩnh đi nhiều. Có lẽ để không khí đỡ tẻ nhạt, anh chàng thợ làm đầu bắt đầu chuyện phiếm với Mao Lệ: “Tôi kể cô nghe chuyện này nhé, quái nhân bây giờ rất nhiều, hôm qua cửa hiệu chúng tôi có một vị khách, ông chủ niềm nở đón tiếp, hỏi chụp gì, anh chàng rất điển trai, trên người toàn hàng hiệu, chúng tôi cứ tưởng một công tử nhà giàu nào đó đến liên hệ chụp ảnh cưới, cuối cùng anh ta chụp gì, cô biết không?”
Mao Lệ chậm rãi hỏi: “Chụp gì?”
“Anh ta chụp ảnh chân dung để thờ!” Anh chàng thợ làm đầu có mái tóc vuốt keo dựng đứng, chậc lưỡi mãi: “Lúc đó ông chủ tôi tưởng anh ta nói đùa, anh ta trẻ như vậy, sao lại đi chụp ảnh thờ, nhưng anh ta rất nghiêm túc, còn yêu cầu thợ trang điểm của chúng tôi sửa sang cho anh ta chút ít. Chúng tôi mới ý thức có thể anh ta không đùa, mặc dù không biết nguyên nhân, anh ta nói anh ta chỉ muốn gửi nụ cười của mình cho người anh ta yêu, chúng tôi hỏi có phải đó là bạn gái không, anh ta cười không nói, chậc chậc, tuy hơi kỳ nhưng đúng là khiến chúng tôi cảm động.”
Mao Lệ nhìn mình trong gương, một chỗ nào đó trong tim cô chợt giật mạnh, cô nhớ ra chi tiết này hình như đã xem trong bộ phim nào đó, nhân vật nam chính là một thợ ảnh, biết mình không sống được bao lâu, đã chụp một bức di ảnh với nụ cười rạng rỡ, không ngờ ngoài đời lại có người như thế thật... Anh chàng thợ làm đầu còn nói những gì cô nghe không rõ, đột nhiên thấy mệt mỏi, có lẽ do hóa trang hơi đậm, cô thấy hơi khó thở. Lúc này đột nhiên di động có tiếng “ting tung”, báo hiện có tin nhắn. Tim cô đập thình thịch, tin nhắn của Triệu Thành Tuấn: “Tôi đang ở bên kia đường, có thể gặp một lát không, tôi có một thứ muốn đưa cho em.”
Mao Lệ đứng dậy ngoái đầu, bên ngoài cửa sổ là một cây phượng cổ thụ, rõ ràng bây giờ không phải là mùa phượng ra hoa, nhưng cô không biết có phải là ảo giác, cô bàng hoàng nhìn thấy tán phượng rực hoa đỏ như lửa cháy giữa tầng không, những bông hoa lửa chói chang đến mức cơ hồ khiến người cô đau rát như phải bỏng. Cô nhảy lên, giống như bị một sức mạnh nào đó hấp dẫn, không nói một câu, nâng chiếc váy dài quét đất chạy xuống cầu thang.
“Cô gái, cô đi đâu?”Anh chàng đuổi theo hỏi. Mao Lệ cười: “À, có người bạn đợi bên ngoài, tôi ra gặp anh ấy một lát sẽ quay lại.”
“Nhanh lên, sắp chụp ảnh rồi.”
“Được, tôi chỉ đi một lát.”
Chỉ đi một lát, cô đã nói như vậy thật. Tuy nhiên, lúc Mao Lệ bước qua ngưỡng cửa ảnh viện, cô đột nhiên hoa mắt, hình như cánh cửa một không gian nào đó đột nhiên mở ra, trước mặt hiện ra một khoảng trống, bên tai có tiếng tụng ca xa xăm, như vẫy gọi cô. Cô đứng trên bậc cửa định thần, lúc này mới phát


Teya Salat