Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Tình Bắc Hải

Người Tình Bắc Hải

Tác giả: Thiên Tầm

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341687

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1687 lượt.

tặng bánh lại biết? Người ấy là ai?
Lúc đó đã hơn mười giờ đêm, cả ban biên tập làm thêm giờ thẩm định các bản thảo của Vương Cần, bụng đang đói, ngửi thấy mùi bánh gatô, các “nữ sói”mũi thính mò đúng đến phòng Mao Lệ, khi biết là sinh nhật cô họ nhảy lên hò reo ầm ĩ, bắt Mao Lệ đưa ra điều ước. Nhưng Mao Lệ vẫn đang ngẩn ngơ, bánh ga tô này rốt cuộc là ai tặng?
“Mặc kệ ai tặng thì ai, ta cứ dùng cái đã!”
Mao Lệ nhắm mắt giả vờ ước nguyện. Mọi người hát bài mừng sinh nhật, lại một tràng pháo tay, cuối cùng Bạch Hiền Đức chia bánh, hầu như mỗi người một miếng, chị ta dành lại một miếng đưa Mao Lệ, “Mang đến cho sếp Dung, hôm nay sếp cũng làm thêm.”
Mao Lệ có vẻ không ưng, Tùng Dung nói, “Cậu mang đi là đúng, hôm nay là sinh nhật cậu, cậu là chủ!” Mao Lệ không có cách nào khác, đành bê miếng bánh ga tô gõ cửa phòng phó tổng biên tập.
“Mời vào.” Dung Nhược Thành có lẽ thức liền mấy đêm, giọng khàn khàn.
Mao Lệ bưng miếng bánh đứng ở cửa, không biết nói sao.
Dung Nhược Thành đang bận việc, ngẩng đầu nhìn miếng bánh trong tay cô, bỏ kính xuống, mặt tươi cười: “Sinh nhật à? Vừa rồi nghe tiếng các cô hát, không phải sinh nhật cô chứ?”
Mao Lệ bê miếng bánh đi vào, cung kính đưa cho ông, “Là sinh nhật tôi, mời sếp nếm thử, mặc dù không biết ai tặng.”
“Không biết ai tặng?” Dung Nhược Thành vui vẻ đón miếng bánh, “Chắc là bạn cô, cám ơn, lâu lắm tôi cũng không được ăn bánh sinh nhật.”
Câu ông nói không hiểu sao thấm buồn. Mao Lệ được biết, Dung Nhược Thành ly hôn đã lâu, vợ con đều ra nước ngoài, nghe nói vợ ộng đã tái hôn, hình như với một người nước ngoài. Mao Lệ vào làm ở nhà xuất bản được hai năm, chưa hề thấy Dung Nhược Thanh giao tiếp với ai, luôn chỉ có một mình. Bạch Hiền Đức thường nói, “ Sếp Dung thực ra rất đáng thương.” Mao Lệ cũng cảm thấy như vậy, cô ngại ngần nói, “Chỉ còn bằng này, họ ăn hết rồi.”
“Cảm ơn, vô cùng cảm ơn.” Dung Nhược Thành nhìn miếng bánh, mỉm cười.
Mao Lệ cũng cười, cô nhận ra vẻ đôn hậu của Dung Nhược Thành rất ưa nhìn, từ tốn điềm tĩnh, rất có sức cuốn hút của người đàn ông trung niên từng trải, chỉ có điều ông thường quá nghiêm khắc chỉn chu, khiến mọi người e ngại. Trong nhà xuất bản người gần gũi ông nhất chỉ có Hứa Mậu Thanh, Hứa đi rồi, thực sự ông rất cô đơn. Mao Lệ chạnh lòng, nói với ông vài câu mới quay ra, khi đóng cửa, Dung Nhược Thành đột nhiên gọi cô: “Mao Lệ…”
“Dạ, có chuyện gì?”
Ông đăm đăm nhìn cô, giọng hơi xúc động, chân thành rất mực: “Vẫn muốn nói lời xin lỗi với cô, lần đó… tôi đã làm cô sợ ngất xỉu.”
Vừa nghe nói vậy, Mao Lệ không nén nổi bật cười, “Ha ha, thưa sếp, sếp nghĩ mình có thể dọa người khác ngất xỉu ư? Tôi… ha ha…chỉ là do đường huyết tôi hơi thấp…”
Có câu, một tiếng cười xóa hết oán cừu, cười như vậy, không khí tự nhiên hẳn.
Hai người lại nói mấy câu nữa, Dung Nhược Thành cầm lên miếng bánh gatô, nói chân tình: “Sinh nhật vui vẻ.”
Mao Lệ khẽ “vâng” một tiếng, cũng chân tình đáp lễ, “Cảm ơn.”
Lòng cô rưng rưng, nỗi xúc động như con sóng vô hình vỗ về trái tim, bao nhiêu người tươi cười nói câu “sinh nhật vui vẻ” đó, nhưng chỉ có nụ cười và giọng nói của Dung Nhược Thành là chân tình nhất. Con người là loại động vật kỳ lạ, có mẫn cảm bẩm sinh, trong bao nhiêu ồn ào xô bồ luôn nhận ra cái gì xuất phát từ trái tim cái gì không phải, chẳng có căn cứ chỉ là cảm giác, cảm giác không đánh lừa con người. Nhưng suốt buổi tối Mao Lệ vẫn nghĩ một điều, rút cục ai tặng cô bánh ga tô sinh nhật ?
Vẫn là chuyện tổng biên tập Hứa Mậu Thanh chuyển công tác, mọi người tổ chức liên hoan chia tay, để cảm ơn, Hứa tổng bao một phòng trong câu lạc bộ mời mọi người khiêu vũ, hát Karaoke. Mao Lệ “bị thương” nghiêm trọng vốn không có hứng tụ tập, nhưng không thể chống lại các thủ pháp vừa cứng vừa mềm của Bạch Hiền Đức, đành miễn cưỡng xốc lại tinh thần cùng đi với mọi người.
Không khí của câu lạc bộ khiến ai nấy phấn khích hẳn lên, say sưa hát, khiêu vũ, không khí mỗi lúc một nóng. Nhất là Hứa Mậu Thanh và Mao Lệ dường như là một cặp ước định, cả vũ trường sôi lên, nam thanh nữ tú đẹp như tiên, thực là một cặp xứng đôi! Tối đó Mao Lệ mặc bộ váy lễ phục bằng tơ tằm màu trắng, tóc cuốn cao sau gáy, ngoài mấy chữ Tifany gắn đá óng ánh, toàn thân không có bất kỳ đồ trang sức nào, nhưng lại là ngôi sao sáng nhất vũ trường, khi được Hứa Mậu Thanh dìu xoay một vòng, chiếc váy tơ mềm như nước nhuộm ánh đèn màu rực rỡ lóng lánh như tan chảy, lộ ra bắp chân thon tuyệt mỹ, đôi giày cao gót màu thủy tinh nhãn hiệu CHANEL, cũng lóng lánh chói mắt…
Lương Tử Khôn thẫn thờ ngây ra nhìn, đẩy vai Bạch Hiền Đức, “Nhìn Mao Lệ nhảy, tôi mới biết chúng ta đều là người phàm, chỉ có cô ấy là tiên.”
Điệu nhảy kết thúc, Mao Lệ thở hổn hển đi ra ngồi uống nước, không muốn nhảy nữa. Ánh đèn trong vũ trường quay cuồng trong tiếng nhạc như vỡ ra những chấm sao, tím, hồng, vàng, xanh…loang loáng chập chờn, Mao Lệ chỉ thấy nhức đầu, thầm nghĩ có lẽ vừa rồi quay quá nhanh! Vừa uống xong, ở bàn phía trước vang lên tiếng nói của “bà già” Mã