Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Tình Tìm Đến Cửa

Người Tình Tìm Đến Cửa

Tác giả: Mễ Nhạc

Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015

Lượt xem: 134681

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/681 lượt.

sao? Anh thực sự không cùng Lăng Dao nối lại tình xưa?
Lúc này bác sĩ đi đến trước giường bệnh, y tá theo sau, thông báo kết quả kiểm tra, “Lục tiên sinh rất may, chỉ bị thương ngoài da, cais khác đều ok.”
Uông Tử Nhân nghe xong mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy tôi có thể về không?” Lục Duy Đình hỏi.
“Có thể.”
Y tá bảo chỉ cần đến quầy thanh toán tiền, nhận thuốc là xong.
Uông Tử Nhân đóng phí nhận thuốc xong, trợ lí An cũng xử lí chuyện tai nạn bên kia rồi, đưa xe đi sửa, biết tổng giám đốc và phu nhân phải về, anh vội lái xe tới đón.
Xuống xe, Lục Duy Đình dặn dò, “An trợ lý, hôm nay tôi không tới công ty, có chuyện gì cậu gọi cho tôi.”
“Tôi biết rồi, tổng giám đốc,anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, mai tôi sẽ lái xe tới đón. ”
“Ngày mai nói sau.”
Anh nắm tay Uông Tử Nhân cùng nhau về nhà.
Uông Tử Nhân rót ly nước đưa cho chồng uống thuốc.
“Bác sĩ nói tay anh miệng vết thương lớn, hai ngày nay đừng chạm vào nước.” Cô nhắc nhở, nhìn thấy bưu phẩm cô kí nhận cho chồng hôm đó ở trên bàn. “Em hôm đó gọi cho anh, chính là định nói bưu phẩm từ Mỹ này.”
“Thực ra bức thư này là định đưa cho em.”
“Cho em?” Uông Tử Nhân kinh ngạc nói.
“Em mở ra xem sẽ biết.”
Cô hoang mang, ai ở Mỹ mà gửi đồ cho mình chứ, vừa mở ra thấy bên trong là một bức thư và hai tấm ảnh, cô nhìn mà kích động muốn khóc.
“Ông xã, đây là……”
“Trước kia em không phải gọi điện thoại hỏi Vui vẻ chuyển đi đâu sao ? Anh tìm giúp em, giờ nó thực sự rất vui vẻ.Vui vẻ là con chó nhỏ màu đen, ở cạnh siêu thị, sống cùng bà cụ Tiêu, mỗi lần cô đi siêu thị mua đò, luôn đến chào hỏi bà cụ, sau đó cũng thành bạn tốt của Vui vẻ, nó rất có linh tính, bà Tiêu mắt không tốt, nó luôn cẩn thận dẫn đường cho bà cụ qua đường, có lúc cô đi siêu thị bị cướp, nó chạy tới dọa người đó cứu cô, từ đó cô thường lấy đồ cho nó ăn.
Nhưng tháng năm năm trước, bà Tiêu và Vui vẻ bị lừa lên xe, nghe nói Vui vẻ có thể chạy nhưng nó lại quay về bảo vệ bà, may mắn bà thoát nạn, Vui vẻ thì bị thương nặng. Cô đi dò hỏi xem giờ Vui vẻ đang ở chỗ nào, còn đi tìm bác sĩ chữa chân sau cho nó, nhưng nó lại bị đưa đến khu chó lạc, nhưng đến nơi hỏi thì họ lại bảo không có con chó đen nào như thế.
Cô tìm hiểu rất lâu, nhưng mãi không thấy, lúc đó tâm trạng cô cũng không tốt lắm, có nhắc qua với ông xã việc này một lần, thấy anh cũng không nói gì thêm, dần dần cô nguôi ngoai, không ngờ, bây giờ Vu vẻ lại ở Mỹ, nó thiếu một chân nhưng vẫn có thể chạy, còn cười khi được chụp ảnh, cô nhịn không được mà bật khóc.
“Ông xã, anh….”
“Em không phải vẫn không tìm thấy nó sao, anh sai người đi tìm hiểu, biết nó được hội nhân đạo của Mỹ nhận, điều tra rất lâu đến anh cũng nghĩ sẽ không tìm được, ai ngờ lại thấy”.
“Ông xã”.Uông Tử Nhân nước mắt không ngừng rơi xuống, Lục Duy Đình đi qua, ôm cô vào lòng.
“Em hôm nay thích khóc quá”.
Cô cũng không muốn khóc mà, nhưng ông xã bị thương, khiến cô sợ hãi, giờ lại còn chuyện của Vui vẻ, cho tới bây giờ cô cũng không biết ông xã làm chuyện này giúp mình. “Nếu không tìm được, anh sẽ không nói với em phải không, cứ thế giấu chuyện anh đi tìm nó thay em sao”.
“Bởi vì không có gì đáng nói, không phải sao?”
“Ông xã”.
Cô vẫn nghĩ chồng không cần mình, nhưng, thực ra anh rất dịu dàng, rất tri kỉ.
Sau đó, cô nhìn thấy một vật nhỏ trên bàn phòng khách, cái này cô chưa từng thấy qua, là một bức tượng cô bé Nhật Bản, cô hoang mang bước tới cầm lên xem.
“Đây là……”
“Anh mua ở Nhật Bản”.
“Vì sao anh lại mua cái này?”Rất khó tưởng tượng được ông xã cực kì đàn ông của cô lại có thể đi vào cửa hàng mua cô bé này.Nhưng cô bé mặc kimono rất đáng yêu, hơn nữa rất giống cô…
“Anh vừa nhìn thấy nó đã thấy đáng yêu rồi, cho nên mua”.
“Cô nhóc này…”
“Giống em đúng không?Lúc anh nhìn lần đầu tiên cũng thấy thế, cho nên mới mua”.
“Ông xã”.Uông Tử Nhân khó khăn lắm mới cầm được nước mắt, giờ lại vỡ đê òa khóc lần nữa.
“Cô bé này rất giống em, bình lặng, luôn cười với anh, khiến cho người ta càng nhìn càng thích”.
“Cô cảm động không chịu nổi, nước mắt lưng tròng nhìn anh.”Ông xã, em muốn hỏi, anh có yêu em không?”
“Anh không biết”.
“Sao?”
Lục Duy Đình ôm vợ vào lòng.”mỗi lần anh về, thấy em ở nhà, anh rất an tâm, trong lòng cũng thả lòng, ôm em như thế anh rất thích, có thể thoải mái mà ngủ ngon”.
“Ông xã”.
“Thờ gian này em không ở đây, anh thực sự không chịu nổi, không cách nào ngủ được, anh muốn tìm em về, nhưng em vẫn cự tuyệt…Nói cho anh biết đi, anh phải làm thế nào em mới bằng lòng trở lại bên anh?”
Uông Tử Nhân vui mừng rơi nước mắt.”Em sẽ luôn ở bên cạnh anh”.
Duy Đình kinh ngạc nhìn vợ: “Em không đòi ly hôn nữa?”
“Vâng, không ly hôn nữa”.
“Không để cho anh tìm không thấy em nữa?”
Cô vừa cười vừa khóc: “Vâng, sẽ không để anh tìm không thấy em nữa”.
“Em bị em vợ mắng cũng xem như đáng giá rồi”/
“Ông xã, em xin lỗi”.
Đây có lẽ là lần đầu hai người nói chuyện với nhau nhiều như thế, cô rất vui, cũng rất cảm động, hai người không tránh khỏi ôm hôn,


pacman, rainbows, and roller s