Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Tới Không Tốt

Người Tới Không Tốt

Tác giả: Kim Bính

Ngày cập nhật: 02:57 22/12/2015

Lượt xem: 1341499

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1499 lượt.

lại nấu một bình canh cá mới. Buổi tối anh ngủ trong phòng bệnh, di động tắt máy, không làm việc cũng không gặp bất kì ai, cứ nhìn chằm chằm Phương Dĩ trên giường bệnh, cứ nhìn đến khi trong màn đêm lộ ra ánh sáng, ánh mắt anh từ đầu đến cuối rơi trên giường bệnh. Phương Dĩ vừa tỉnh lại liền thấy Chu Tiêu nắm tay cô, từ từ buông ra, hỏi cô: “Ngủ có ngon không?”
“Ừ.”
“Tối qua em nói mớ.”
Phương Dĩ nói: “Không có.”
“Có nói, em gọi tên anh.”
“Không có khả năng.”
Chu Tiêu không tranh cãi với cô, thấy đã gần tới giờ, anh lái xe đi lấy canh cá trước. Phương Dĩ nằm trên giường bệnh, bác sĩ y tá tới một lúc, làm kiểm tra cho cô xong lại đi. Chu Tiêu còn chưa trở lại, cửa phòng bệnh mở ra, một bó hoa lộ ra trước, Phương Dĩ nhíu mày, tiếp theo nhìn thấy một đôi giày cao gót, tầm mắt đi lên, cô nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Âu Duy Diệu.
Âu Duy Diệu cười nói: “Phương Dĩ, cô thực sự ở đây!”
Phương Dĩ ngẩn người, Âu Duy Diệu nói: “Hôm qua tôi đã muốn tới thăm cô, nhưng Chu Tiêu nói cô cần nghỉ ngơi. Bây giờ cơ thể cô thế nào? Sau khi sẩy thai nhất định phải chú ý điều dưỡng. Đúng rồi, canh gà của khách sạn nấu chẳng ngon, tôi bảo người mua nguyên liệu khác nấu cho cô được không?”
Lồng ngực Phương Dĩ phập phồng, cô siết nắm đấm nhắm mắt lại. Lúc Chu Tiêu trở về, Âu Duy Diệu đã rời khỏi, để lại một bó hoa trên tủ đầu giường. Anh nhíu mày, muốn vứt bó hoa, Phương Dĩ nói: “Anh hỏi cũng không hỏi đã ném rồi? Là Âu Duy Diệu mang tới.”
Chu Tiêu ngẩn ra, sắc mặt trong nháy mắt cực kì khó coi. Phương Dĩ nói: “Chu Tiêu, tôi thực sự không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!”
“Phương Dĩ…”
“Tôi van xin anh, anh đi đi!”
Tâm trạng Phương Dĩ bị kích động, y táChu Tiêu ra khỏi phòng bệnh, chỉ trích anh một trận, không cho anh vào nữa: “Tôi bảo anh chăm sóc vợ anh thật tốt, không phải bảo anh chọc tức cô ấy. Mỗi lần anh đến, cảm xúc của vợ anh liền bất thường. Hai ngày nay cô ấy chưa ăn thứ gì đàng hoàng, chỉ hôm qua lúc anh không có ở đây cô uống qua một chén canh gà. Tôi không biết chuyện giữa hai vợ chồng anh, nhưng thời điểm này, anh có thể thông cảm cho vợ anh một chút không?”
Trong đầu Chu Tiêu nghĩ hết lần này đến lần khác câu nói kia của y tá, “Mỗi lần anh đến, cảm xúc của vợ anh liền bất thường”. Tất cả đau khổ của Phương Dĩ đều là anh mang đến cho cô, người khỏe mạnh và năng động không có sinh khí nằm trên giường bệnh. Chu Tiêu không thể mang đến cho cô vui vẻ, cũng không thể bảo vệ cô bình an. Anh hại cô khóc hại cô giận, cô luôn miệng nói muốn “về nhà”, cô muốn Chu Tiêu cút càng xa càng tốt. Sự đau đớn của cô không có cách nào xóa sạch nữa. Gần như chính là trong một đêm, tất cả đều thay đổi, Chu Tiêu trở nên hoảng hốt, không phân biệt rõ cảnh trong mơ hay hiện thực, luôn cảm thấy anh vẫn ở hai ngày trước, lúc ra ngoài Phương Dĩ giúp anh thắt chặt cà vạt, khen anh đẹp trai anh tuấn. Anh bảo Phương Dĩ đàng hoàng chờ anh, ba ngày sau anh sẽ về, nhưng không về được nữa.
Sau khi Phương Dĩ ngủ, Chu Tiêu mới quay lại phòng bệnh. Anh lại ở cùng Phương Dĩ cả đêm, di động tắt máy, không làm việc cũng không gặp bất kì ai. Sáng hôm sau Phương Dĩ tỉnh lại, trên tủ đầu giường đã để một chén canh cá, Chu Tiêu nói một câu bên tai cô, Phương Dĩ ngẩn người.
Chu Tiêu cười, sờ mặt cô: “Em giúp anh giấu bí mật, chịu đựng áp lực, là lỗi của anh; mẹ em nhiều lần lợi dụng em, cũng là lỗi của anh; em bị người ta đẩy xuống biển, là anh tạo thành; Âu Duy Diệu chạy đến tìm em, cũng là do anh.” Anh nâng mặt Phương Dĩ lên, nước mắt rơi xuống cổ cô, “Con mất, em có bao nhiêu đau khổ, hửm? Phương Dĩ, anh xin lỗi, đều là lỗi của anh. Chúng ta chia tay đi.”
“Chờ anh làm xong tất cả mọi chuyện, chờ đến lúc em không cần chịu đựng áp lực nữa, không thể bị uy hiếp nữa, anh sẽ đoạt em về.” Chu Tiêu gần như dùng hết sức hôn cô, Phương Dĩ đã khóc không thành tiếng. Anh nói, “Em không có bất kì quan hệ gì với anh nữa, mẹ em sẽ không lợi dụng em nữa, Âu Duy Diệu sẽ không tới tìm nữa, không ai có thể tổn thương em. Phương Dĩ, bây giờ chúng ta chính thức chia tay!”






Hôm Nay Gầy Rồi
Phương Dĩ không hề định tiếp tục ở tại số 338 đường Bảo Hưng, sau khi xuất viện không có nơi nào để đi, cô lại không có bạn bè gì ở thành phố Nam Giang, chỉ có thể gọi điện thoại cho đồng nghiệp cũ có quan hệ tốt nhất. Đồng nghiệp cũ mới đầu thấy cô, không dám tin chửi ầm lên: “Tôi đi băm vằm cái tên Chu Tiêu đó, thời gian mấy ngày đã giày vò cô thành cái dạng quỷ này?”
Phương Dĩ chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tôi đã gầy năm cân thành công!”
Đồng nghiệp đập gáy cô một cái: “Tên khốn đó ở đâu? Có phải vẫn ở đây không?”
“Hoạt động kết thúc sớm rồi, anh ta đã đi từ lâu.”
Âu Duy Diệu nhớ lại: “Kiêu ngạo giống như anh ấy, biết yêu thương người khác.” Lần đầu tiên cô ta thấy Chu Tiêu, là hôm mưa phùn rả rích, Chu Tiêu lái xe thể th ầm vang, kiêu ngạo đón Phương Dĩ đi, sau đó cô ta đã thấy Chu Tiêu hôn Phương Dĩ ở trong xe, lúc đi ăn gắp thức ăn cho Phương


XtGem Forum catalog